TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Thursday, March 31, 2016

QUÀ TẶNG CUỐI ĐỜI THƠ DƯƠNG QUÂN


QUÀ TẶNG CUỐI ĐỜI

       Rồi một ngày...
       Em về tìm Nursing-home
Thăm anh trao một nụ hôn ân cần
       Thưa rằng: nghĩa nặng, thâm ân
Mai sau có xuống mộ phần đem theo.

       Đời người tuổi muộn hắt hiu
Biết đâu một sớm, một chiều ra đi
       Xuôi tay, còn giữ được gì
Nổi trôi, bầm dập đã đầy gian nan.

       Trăm năm để lỗi cung đàn
Nắng mưa kẻ Bắc người Nam mịt mờ
       Gởi lòng lẩn trốn trong thơ
Lửa hương hoài niệm thuở chờ giấc xưa.

       Nhạt phai rượu lạt, men thừa
Cành xuân lão hóa đã trơ cội tình
       Nỉ non em gọi tiếng "Mình!"
Vụng về nên để gập ghềnh nghiệp duyên.

       Kể từ non nước ngửa nghiêng
Bước lưu vong nặng ưu phiền ngổn ngang
       Sử kinh tro bụi phai tàn
Dãi dầu đất khách lỡ làng hoài mong.

       Thưa rằng: Đây phút cuối cùng
Đường đời dẫu khác, vẫn chung kiếp trần
       Cho nhau cũng đủ một lần
Nụ hôn vĩnh biệt vơi dần lệ khô.

       Mai sau huyệt lạnh đáy mồ
Canh thâu nhạc dế, trăng mờ, sương sa
       Anh về ngọn cỏ, chòm hoa
Âm dương còn mãi đậm đà cảm thông


                   Dương Quân




No comments:

Post a Comment