TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, November 29, 2021

CHẬP CHỜN CƠN MÊ - THƠ DƯƠNG QUÂN




Chập Chờn Cơn Mê 

-noi-nho

Ta ngồi viết cho em 
Trang thư đầy nhung nhớ 
Đêm nầy như mọi đêm 
Ta âm thầm lặng lẽ 

Điếu thuốc tàn trên tay 
Em mơ màng trong khói 
Nửa chừng ly rượu cay 
Vẳng nghe lời em nói 

Từ bên bờ đại dương 
Thì thầm tiếng sóng vỗ 
Ta làm mây lang thang 
Tìm em qua hơi thở 

Em giấc ngủ nồng say 
Chiêm bao miền cát trắng 
Ta bơ vơ chốn nầy 
Khi hoàng hôn tắt nắng 

Ta làm Anh cuồng sĩ 
Sống trọn đời lưu vong 
Nợ tình còn dang dở 
Nợ nước chưa đền xong 

Ta chợt hiểu kiếp người 
Rong rêu chìm vực thẳm 
Ta chợt hiểu tình em 
Héo khô làn môi thắm 

Và từng đêm khuya vắng 
Ta mơ dáng em về 
Đóa hoa hồng hé nở 
Chập chờn trong cơn mê 

Ta hỏi lòng: Có phải 
Em đến tự ngàn xưa 
Chiếc ngai vàng thuở ấy 
Trong tim ta bây giờ ? 


    Dương Quân
          1997



Thursday, November 18, 2021

GOM NHẶT NIỀM ĐAU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT


GOM NHẶT NIỀM ĐAU


canhPhuongBay

Ngồi buồn đếm bước trầm luân

Bao năm rồi vẫn gian truân kiếp người 

Tơ trời bao lượt đầy vơi

Đò đời lận đận, thân côi chạnh lòng


Dễ chi quên phút chờ mong

Dễ chi quên được hỏi lòng nào nguôi

Từ khi mình có nhau rồi

Cớ chi sao lại nửa vời...mất nhau!


Nửa vầng trăng ở nơi nao?

Nửa chia niềm nhớ điểm mầu tóc sương

Vận vào ngang trái khôn lường

Sao còn tặng giấc mơ vương đắng lòng


Phù vân, có có không không

Mà bao nhiêu bận theo dòng gian nan

Chiếu chăn giờ cũng nguội tàn

Thì thôi chữ nợ đôi đàng buông xuôi


Mà nghe hụt hẫng chơi vơi

Ôm vầng trăng lạnh ngậm ngùi đêm thâu

Một mình gom nhặt niềm đau

Gom buồn khắc khoải lao đao vô thường


Gom bao cay đắng đoạn trường

Gom đời trôi nổi sầu thương quay vòng

Gom niềm Vô, Hữu, long đong

Chôn theo năm tháng, Có, Không, Tình đời!


HOÀNG ÁNH NGUYỆT

          (SJ. 05.18)




Saturday, November 6, 2021

NI SƯ DIỆU VỢI - THƠ DƯƠNG QUÂN

Thơ Dương Quân

         
Ni Sư DIỆU VỢI
            (chuyện của L và Tg)
 
 
Em và tôi
Có một dạo yêu thương nhau nhiều lắm
Hẹn sẽ về sống dưới mái nhà chung
Tuổi đã cao, không mộng mơ gì nữa
Mong được gần nhau cũng đủ ấm lòng
 
Tuổi đã cao, nên bình thường giản dị
Dựa đời nhau lúc bóng ngã chiều hôm
Hai trái tim già nua, nhưng bền bĩ
Ngày qua ngày khơi nóng lửa yêu thương
 
Chỉ có vậy.
mà cũng không được vậy
 
Một hôm.
Em đi khám sức khỏe trở về
Bác sĩ nói: “Bà bị ung thư ngực”
Phải cắt đi- hai bình sữa
Buồn ghê !
 
Em lép xẹp như thư sinh gầy yếu
Tóc rụng rơi, như mây trắng mùa thu
Lửa tình muộn vừa nhen lên chợt tắt
Em thì thầm... nghĩ đến chuyện... đi tu
 
Rồi một hôm
Em trốn đi mất biệt
Chẳng ai còn biết tin tức về em
Hỏi chùa chiền, đều trả lời: “Không biết”
Em bốc hơi?
hay về cõi... mơ huyền?
 
Tôi buồn lắm
Nhớ thương em khôn xiết
Đã mấy lần đột quỵ vào nhà thương
Cũng may mắn không tật nguyền, suy kiệt
Lại lang thang tìm em khắp nẻo đường
 
Mùa xuân qua
 
Có người đi lễ chùa, về bảo:
Đã gặp em nơi Tịnh Thất ven rừng
Em quy y - hiến dâng đời còn lại
Tìm con đường giải thoát kiếp phù sinh
 
Được tin em
Tôi rất buồn.
Nhưng không hờn giận
Không trách phiền. Mà cảm phục em hơn
Chuyện tình mình, không như Lan và Điệp
Không ai phụ ai.
Vì cao đẹp Tâm Hồn
 
Tôi tưởng tượng
Ni sư, sớm chiều lo kinh kệ
Lòng trần ai, em đã phủi sạch rồi
Ngưỡng mộ em, tôi chắp tay, tôi xá
Em tu hành. Tôi còn lại mình tôi
 
Cho tôi xin
được gọi pháp danh em: Ni sư Diệu Vợi
Đường Đạo em theo.
Tôi lầm lũi đường đời
Tôi lầm lũi đường đời .
 
 
Dương Quân



Monday, November 1, 2021

CŨNG ĐÀNH THÔI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

Cũng đành thôi

CŨNG ĐÀNH THÔI 
 
Cũng đành buông bỏ sầu vương
Quên đời ngang trái đoạn trường đổi thay
Cõi người sinh diệt không dài
Để lòng buồn với tháng ngày, hay chăng?
 
Trần ai dài lắm thăng trầm
Cũng không giữ được tháng năm ngọt ngào
Nhận chìm kỷ niệm muôn màu 
Thì thôi đành đoạn lòng đau giả từ
 
Nhìn trong ảo ảnh phù du
Một lần thôi đủ thiên thu ngậm ngùi
Tình thơ thanh khiết dần trôi
Non thề biển hẹn trọn đời ăn năn
 
Quẩn quanh duyên nghiệp nhọc nhằn
Ngày đêm quán niệm thiện căn vô thường
Vẫn là từ tốn, nhún nhường 
Mà lòng muôn thuở khôn lường giả chân
 
Tiếng thơ đậm nét thanh tân
Cõi nhân thế mặc phong trần "sắc không" 
Ngổn ngang xuôi ngược long đong
Đâu còn khúc nhạc vọng âm mong chờ
 
Cũng đành sắp lại áo thơ
Đời là bể khổ giữa bờ Tử, Sinh
Phải chăng lạc cõi hư linh
Những phiền muộn hỏi lòng mình tỉnh chưa?
 
Tuổi đời năm tháng thoi đưa
Nghĩ giờ ngẫm lại chuyện xưa khôn lường
Xoá nhoà mộng ảo ... Khói sương
Thong dong tự tại xả buông mê lầm
 
Lê thân trọn kiếp hồng trần
Ngày tàn tuổi rụng gian truân cõi nào?
Sẽ là giã biệt lòng đau
Thời gian lịm kín núi sầu trầm luân
 
Một mai về cõi cao thâm
Vãng Sanh Cực Lạc, Thân Tâm An Nhàn.
 
Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ. 2018)