TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Wednesday, March 24, 2021

NHỚ OANH - THƠ DƯƠNG QUÂN








        NHỚ OANH
(Khi con chim bay đi, 
nó làm cho cành cây cong xuống 
                                  Victor Hugo)


Vườn ta xưa, có chim Oanh hay đến
Hót líu lo trên cành bưởi, cành cam
Hoàng hôn rơi, tiếng chim kêu quyến luyến
Đêm dần  khuya, giọng hót thoảng mơ màng

Ta vẫn đợi Oanh về vang tiếng hót
Lòng ta như ấm lại buổi mưa phùn
Những canh vắng, gió lùa qua song cửa
Oanh chưa về, ta se sắt chờ mong

Ta đã đợi nơi thư phòng thao thức
Trong cô đơn, ta mơ tưởng hình hài
Oanh từ đâu, đem  cho ta tiếng hót
Ru lòng ta say đắm giấc Liêu Trai.

Ta mãi đợi, từng đêm tàn, nguyệt lạnh
Mong Oanh về, để lắng tiếng tri âm
Ai xui ta chuốc nỗi buồn sâu nặng
Câm nín như kẻ ngậm ngãi tìm trầm.

Ta mong  được gần Oanh trong gang tấc
Khẽ  ân cần, ve vuốt...tỏ thương yêu
Ta muốn trải lòng ta theo cánh gió
Để cùng Oanh vui nắng sớm, sương chiều

Nhưng Oanh vẫn mải mê trời xa rộng
Chợt về khi hoa lá ngủ, sương buồn
Oanh lại hót ru ta vào Cõi Mộng
Khiến lòng ta, dìu dặt giấc sầu vương

Bỗng một hôm, cơn gió nào cuốn lốc
Oanh bay đi biền biệt chẳng quay về
Vườn ta nay, ngậm ngùi hoa lá rụng
Giọng hót còn văng vẳng những đêm khuya.


                    Dương Quân



Tuesday, March 23, 2021

LỐI XƯA - THƠ DƯƠNG QUÂN








LỐI XƯA 
      (Để nhớ về Mỹ Hội)


Thuở bé anh về qua lối nhỏ 
Trước sân em thấy vội ngừng chơi 
Dắt tay, em bảo vào thăm chị 
Chị ở sau vườn giặt áo phơi. 
 
Một chị, một em nhà vắng vẻ 
Em mười hai tuổi tóc buông lơi 
Mỗi chiều tưới nước hàng hoa đỏ 
Có hiểu gì đâu- nghĩa cuộc đời. 

Rồi cứ mỗi năm về xóm nhỏ 
Tóc dài, em mỗi lớn hơn xưa 
Má em phơi phới và môi đỏ 
Sân vắng, em không nữa cợt đùa 

Ngỡ như những lúc em còn nhỏ 
Đến hỏi thăm, em chẳng trả lời 
Cứ đứng mân mê hoài chéo áo 
Ngượng ngùng anh cũng nghĩ xa xôi. 

Từ đó mỗi lần qua lối nhỏ 
Nhìn anh- Em chỉ mỉm môi cười 
Thăm nhà, anh trở ra thành thị 
Bên cửa anh buồn đếm bước vơi. 

Năm trước lại về qua lối nhỏ 
Em mười tám tuổi đẹp như tiên 
Áo hồng thấp thoáng trong song cửa 
Tràn ngập tim anh- ánh mắt huyền. 

Nhưng một hôm rồi qua lối nhỏ 
Thấy em đan áo lạnh mùa đông 
Trước sân đã hái màu hoa đỏ 
Mới biết rằng em sắp lấy chồng. 

Chiều nao thơ thẩn về qua ngõ 
Trước cổng ai đề chữ VU QUI 
Rải rác trên đường màu pháo đỏ 
......................................... 
Thôi rồi! Em đã bước ra đi. 
                ***

Lâu lắm lại về qua lối nhỏ
Nhà em hoang vắng lá đầy sân
Em không còn trở về đây nữa
Chị đã ngủ yên dưới mộ phần

        Dương Quân 
            1962



Friday, March 12, 2021

THƠ TẾT NHỚ QUÊ (DƯƠNG QUÂN), ĐÓN XUÂN (KIỀU OANH), NHỚ THƯƠNG (HAN)






Image result for NĂM MỚI HOA MAI NỞ



TẾT NHỚ QUÊ

Từ lâu không trở lại quê nhà
Tết đến gợi buồn kẻ ở xa

Nhớ mảnh vườn xưa giờ đổi chủ
Thương cành mai cỗi vẫn đơm hoa
Người đi chẳng hẹn ngày tao ngộ
Kẻ ở hằng mong buổi thái hoà

Giấc mộng xuân nồng chừng đã nguội
Đời người như Tết cũng mau qua.


Dương Quân


ĐÓN XUÂN

Oanh én đã về với nắng trong
Đón Xuân vườn cũ nở đầy bông
  
Xứ người khắc khoải trời sương lạnh
Quê mẹ xôn xao bếp lửa hồng
 Trẻ nhỏ đùa vui khoe áo mới
Ông Đồ múa bút viết đôi dòng
  
Chiều nay ngồi hướng về quê cũ
Biết đến bao giờ hết nhớ mong.


Kiều Oanh



NHỚ THƯƠNG

Thời gian lặng lẽ hững hờ trôi
Cứ nhớ thương ai cả kiếp người

Đã mấy thu qua buồn khắc khoải
Còn bao đông nữa khóc đơn côi
Đường đời cách biệt mong chung hướng
Cuộc thế xoay vần hẹn đẹp đôi

Mơ buổi tương phùng tròn ước nguyện
Hay lòng sầu chuốc hận chia phôi ...


Hoàng Ánh Nguyệt