TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, August 27, 2017

CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ MƯA TRÊN SÔNG CỦA DƯƠNG QUÂN - HOÀNG ÁNH NGUYỆT





CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ MƯA TRÊN SÔNG
CỦA TÁC GIẢ DƯƠNG QUÂN



        Vừa đọc bài thơ MƯA TRÊN SÔNG của tác giả Dương Quân tôi ghi lại cảm nghĩ như sau:
        Với anh Dương Quân theo tôi và đối với nhiều người được biết, anh làm thơ đã hơn nửa thế kỷ, bài thơ HƯƠNG TÌNH CÀ MAU  viết từ 1967 bài thơ ấy đưa tên tuổi Dương Quân vào hàng ngũ những nhà thơ hay của Miền Nam trong thời chiến...
        Nói đến thơ anh Dương Quân. Có những bài thơ chỉ làm một buổi, bên khói cà phê như bài HY VỌNG :
Tối nay có thể em về
Chiều rơi đã lạnh bốn bề rưng rưng
Nai tơ chắc đã quên rừng
Núi cao cũng khuất mấy tầng mây che...
Tối nay có thể nhớ thơ em về.
        Hoặc như bài thơ NGÀY GIỖ GIÁP NĂM, phải tròn một năm, nhưng cũng có bài thơ tác giả phải làm hơn mười năm như CỌP LẤY CHỒNG. Từ khi con gái lên xe hoa đến khi cháu ngoại được mười tuổi mới hoàn tất.
     Với bài thơ MƯA TRÊN SÔNG của nhà thơ Dương Quân, hơi lạ là bài thơ làm đến năm mươi năm, dài nhất, từ Đề thơ viết 1967 mà cho tới 2017 mới Kết, khiến tôi bị lôi cuốn và tò mò.
        Tại sao? Theo tôi biết tác giả kỹ lưỡng từng ý, nội dung sâu sắc, hình thức phải được diễn đạt phù hợp, tác giả đã dùng phương pháp " nhân hóa" dễ làm cảm xúc người đọc, nỗi lòng của tác giả gởi vào tác phẩm, nên bài thơ MƯA TRÊN SÔNG  kéo dài năm mươi năm. Sau này khi tuổi xế chiều, tác giả nhớ lại thời gian quen cô giáo nhỏ, hiền lành dưới quê CÀ MAU, sau lần hẹn ra về thì trời đỗ mưa, tác giả đứng trên cầu, phút ngậm ngùi chia tay nên tác giả mượn câu ca dao:

 
"Trời mưa bong bóng phập phòng"(ca dao)
Mưa trên sông chảy một giòng nước xuôi
Chia tay để chút ngậm ngùi
Bậu về, ghe bậu không lơi mái chèo.
       Nàng chèo ghe trên sông, chàng đứng trên cầu nhìn theo mưa nhòa sông rộng,  làm ướt áo bậu, ướt đôi má thắm ướt rèm mi cong, thương quá là thương:
Trên cầu qua đứng nhìn theo
Mưa nhòa sông rộng bóng chiều bậu nghiêng
Mưa làm ướt áo bậu thêm
Ướt đôi má thắm, ướt rèm mi cong.
        Nàng đã khuất ngã ba sông mà chàng vẫn đứng trên cầu nhìn theo. Biết rằng bao giờ mưa cũng làm bong bóng phập phòng, vẫn trôi nổi trên sông. Hình như chàng gởi tâm tình trên cánh cò đang bay. Và cũng từ đó chàng thấy xuất hiện có con cò trắng bay theo bậu:

 
Bậu về khuất ngã ba sông
Trời mưa bong bóng phập phòng vẫn trôi 
Có con cò trắng trên trời
Nó bay theo bậu ngắm người xa xa.

 
        Để rồi làm tâm tư chàng lắng đọng, tác giả hồi tưởng lại năm mươi năm sau, hâm lại ký ức nóng bỏng, hình ảnh xưa giờ đã bụi mờ thời gian, người xưa nay đã có gia đình, mộng xưa giờ đã nhạt nhòa, đã thành bà nội bà ngoại...Bến xưa bong bóng vẫn tràn trên sông?:
Mộng xưa giờ đã nhạt nhoà
Giấc xưa giờ đã bụi mờ thời gian
Người xưa, má thắm có còn
Bến xưa, bong bóng vẫn tràn trên sông?
   Tôi biết thơ Dương Quân lúc nào cũng sắc son, chờ đợi với lòng trung hậu  "Lòng anh như một gốc cây tùng" Tiêu chuẩn quý nhất trong tình yêu Dương Quân, thay vì người đời gian dối, phản bội.
Năm mươi năm trước, chừng như cũ
Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau
        Năm mươi năm sau. Cuối cùng tác giả kết luận hai câu thơ làm nhói tim, và dường như cái nhớ cái buồn của tác giả đã lây sang tôi, thương quá đỗi:

 
Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi
Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?
      Theo cảm nhận và suy nghĩ của riêng tôi về bài thơ MƯA TRÊN SÔNG. Đây là bài thơ, lời thơ trong sáng, tự nhiên, làm tôi thấy xúc động.
        Cám ơn tác giả Dương Quân đã cho tôi và những đồng hương khắp nơi trên thế giới cùng đọc qua, cùng thưởng thức bài thơ chứa chan tình cảm. Mong rằng tiếp theo còn những bài thơ hay hơn nữa mà tôi sẽ được trân trọng đón nhận.
Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ 8.2017)


    

Saturday, August 26, 2017

TỰ RĂN MÌNH - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TỰ RĂN MÌNH

TỰ RĂN MÌNH

Đời người ngắn ngủi vô thường 
Nói năng cẩn trọng, nhúng nhường mọi khi
Đường trần khúc khuỷu, thịnh suy
Không ganh đua chớ so bì thiệt hơn

Thị phi danh lợi xem thường 
Cảm thông mọi nỗi đừng vương khổ sầu
Ngày trôi qua, mặc bóng câu
Thì tâm sẽ lặng, nguyện cầu an nhiên

Lòng thanh tịnh, tránh ưu phiền
Sống cho trọn nghĩa, ở hiền, không tham
Cũng đừng cố chấp, bi quan
Được thua, khinh trọng, tiêu tan thế thời

Đừng suy nghĩ chuyện qua rồi
Xả buông tất cả thảnh thơi nhẹ nhàng
Chấp chi miệng lưỡi thế gian
Chấp chi cũng giống gông mang nặng nề

Nghiệp căn vay trả mọi bề
Tâm luôn hướng thiện, tràn trề yêu thương 
Dựng xây công đức thiện lương
Thăng trầm, tan hợp, vô thường, thiên duyên

Một mai về cõi tây thiên
Hồn thanh thản dạo, cảnh tiên non bồng.

Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ 8.2017)



Thursday, August 24, 2017

MƯA TRÊN SÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN

MƯA TRÊN SÔNG

MƯA TRÊN SÔNG
(nhớ về cố quận)

     

Đề thơ: 1967

 

 "Trời mưa bong bóng phập phồng"(cd)

Mưa trên sông chảy một giòng nước xuôi

 Chia tay, để chút ngậm ngùi

Bậu về, ghe bậu không lơi mái chèo.

 

 Trên cầu qua đứng nhìn theo

Mưa nhòa sông rộng bóng chiều bậu nghiêng

 Mưa làm ướt áo bậu thêm

Ướt đôi má thắm, ướt rèm mi cong.

 

 Bậu về khuất ngã ba sông

Trời mưa bong bóng phập phồng vẫn trôi

 Có con cò trắng trên trời

Nó bay theo bậu ngắm người xa xa.

 

Kết: 2017

 

 Mộng xưa giờ đã nhạt nhoà

Giấc xưa giờ đã bụi mờ thời gian

 Người xưa, má thắm có còn?

Bến xưa, bong bóng vẫn tràn trên sông?

 

Năm mươi năm trước, chừng như cũ

Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau

Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi

Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?

 

Dương Quân

8.2017




Wednesday, August 23, 2017

EM LÀ AI - THƠ DƯƠNG QUÂN





Image result for BÓNG EM LÀ AI


EM LÀ AI ?  


Em về lối SUY TƯ 
Soi đèn sao TIỀM THỨC 
Anh đi tìm hoang sơ 
Trong lòng hoa rạn nức 

Thôi còn chi nữa? Em! 
Giấc mơ đời khép kín 
Mắt nhung nhìn không quen 
Trái sầu chưa kịp chín. 

Ngón tay dài chi đây? 
Vắng em buồn cúc áo 
Bước chân mòn chia ly 
Gót son mềm áo não. 

Thôi đừng hát Mozart 
Cho hồn say nhã nhạc 
Thôi đừng khóc Rimbeau 
Cho anh sầu cúi mặt. 

Tà áo em khép mở 
Lung linh vùng đam mê 
Vì chưng đang cầu nguyện 
Không thốt kịp câu thề. 

Trăng sao dường chợt tối 
Mây gió dường lặng thinh 
Vẳng nghe lời trăn trối 
Loài bướm mộng đa tình. 

Em vung tay phù thủy 
Biến ngày thành đêm sâu 
Biến anh thành hạt bụi 
Chuyển hướng một tinh cầu. 

Em đọc lời sám hối 
Xóa dấu tuổi xuân thì 
Anh tìm Ông Lão Tử 
Xin làm người Vô Vi. 

DƯƠNG QUÂN



Sunday, August 20, 2017

SAO EM KHÔNG VỀ - THƠ DƯƠNG QUÂN



SAO EM KHÔNG VỀ THƠ DƯƠNG QUÂN

 


Sao Em Không Về 

 

sao_em_khong_ve-large-content 

Sao em không về đây em ơi 

Chờ hết trăm năm, đợi hết đời 

Vẫn mịt mù tăm, không bóng dáng 

Sức tàn lực kiệt mỏi mòn hơi. 

 

Sao em không về đây, bên anh 

Nửa gối, nửa chăn đã sẵn dành 

Nửa bản tình ca chưa đoạn kết 

Nửa bài thơ dang dở mong manh. 

 

Không biết giờ đây em ở đâu 

Trên miền Tây Bắc lắm mưa mau 

Phía Đông phố thị người xuôi ngược 

Hay biển bên kia nắng dãi dầu... 

 

Sao em không về với phương Nam 

Gió mát, trăng thanh, nắng ấm tràn 

Hoa nở vườn cam, trời sáng tỏ 

Thùy dương biển nhạc hát quanh năm. 

 

Em hãy về đây, ta có nhau 

Thời gian như nước chảy qua cầu 

Cuốn về dĩ vãng xa thăm thẳm 

Phút chốc thanh xuân đã bạc đầu. 

 

Tiếng gọi em về vọng thiết tha 

Cơn mơ chưa tỉnh, mộng chưa nhòa 

Chập chờn em khẽ nghiêng vầng trán 

Nửa nụ hôn thèm lặng xót xa. 

 

Sao em không về đây em ơi 

Chờ đã trăm năm, đợi hết đời 

Có lẽ từ đây rồi mãi mãi 

Chẳng còn có dịp gặp nhau thôi. 

 

 Dương Quân 

 (Viết sau cơn bệnh 11/2012)