TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Friday, March 4, 2016

NHỚ OANH THƠ DƯƠNG QUÂN



NHỚ OANH
Khi con chim bay đi, nó làm cho cành cây cong xuống 
                                                            (Victor Hugo)

nho oanh

Vườn ta xưa, có chim Oanh bay đến
Hót líu lo trên cành bưởi, cành cam
Hoàng hôn rơi, tiếng chim kêu quyến luyến
Đêm dần  khuya, giọng hót thoảng mơ màng

Ta vẫn đợi Oanh về vang tiếng hót
Lòng ta như ấm lại buổi mưa phùn
Những canh vắng, gió lùa qua song cửa
Oanh chưa về, ta se sắt chờ mong

Ta đã đợi nơi thư phòng thao thức
Trong cô đơn, ta mơ tưởng hình hài
Oanh từ đâu, đem  cho ta tiếng hót
Ru lòng ta say đắm giấc Liêu Trai.

Ta mãi đợi, từng đêm tàn, nguyệt lạnh
Mong Oanh về, để lắng tiếng tri âm
Ai xui ta chuốc nỗi buồn sâu nặng
Câm nín như kẻ ngậm ngãi tìm trầm.

Ta mong  được gần Oanh trong gang tấc
Khẽ  ân cần, ve vuốt...tỏ thương yêu
Ta muốn trải lòng ta theo cánh gió
Để cùng Oanh vui nắng sớm, sương chiều

Nhưng Oanh vẫn mải mê trời xa rộng
Chợt về khi hoa lá ngủ, sương buồn
Oanh lại hót ru ta vào Cõi Mộng
Khiến lòng ta, dìu dặt giấc sầu vương

Bỗng một hôm, cơn gió nào cuốn lốc
Oanh bay đi biền biệt chẳng quay về
Vườn ta nay, ngậm ngùi hoa lá rụng
Giọng hót còn văng vẳng những đêm khuya.


                    Dương Quân


No comments:

Post a Comment