TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Saturday, April 29, 2023

GỞI NGƯỜI LÊN NÚI - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH

 

THƠ DƯƠNG QUÂN
        GỞI NGƯỜI LÊN NÚI
            Gởi em Ngọc
(Nhân chuyến đi Hoàng Liên Sơn)
 
 
Ta nghe người sắp đi lên núi
Vội viết mấy dòng thư nhắn sang
Nhờ ghé thăm giùm bao bạn cũ
Giờ đây là những nắm xương tàn.
 
Thuở ấy! hàng ngàn "tù cải tạo"
Dật dờ đói lạnh suốt bao năm 
Khổ sai, đày đọa, thân tàn tạ
Nhiều bạn ta đành phải thác oan.
 
Xin hãy đi tìm trong hốc núi
Giữa vùng hoang vắng mịt mù kia
Những nơi tĩnh mịch um tùm cỏ
Lớp lớp mồ ai chẳng mộ bia.
 
Hãy thắp giùm ta mấy nén hương
Khấn người yên giấc -giữa trời sương
Không còn thù oán -hồn siêu thoát
Khói tỏa tàn phai hết đoạn trường .
 
Xin hãy thay ta, khóc sụt sùi
Giọt sầu nhân thế mãi chưa nguôi
Gia đình khắc khoải niềm mong nhớ 
Tổ quốc ngàn năm vẫn ngậm ngùi.
 
Hãy chụp giùm ta mấy tấm hình
Giữa rừng núi thẳm, dưới trời xanh
Bạn ta đã rã phần xương thịt
Vì lũ cộng thù, khát máu tanh.

***
 
Ta ở nơi đây, cũng lạc loài
Vẫn còn khổ lụy cõi trần ai
Tự Do với phận người Vong Quốc
Rồi sẽ vào chung giấc ngủ dài !
 
 
 Trần Trung Bình
 


Sunday, April 16, 2023

CHUYỆN VỀ THÁNG HẠ - THƠ DƯƠNG QUÂN

 

THƠ DƯƠNG QUÂN

      CHUYỆN VỀ THÁNG HẠ
             (Tháng 4/ 1975 )
 
 
Ta sẽ kể em nghe về tháng hạ
Một ngày xưa ta buộc phải lên rừng
Bỏ thành thị, bỏ gia đình...tất cả
Hành trang buồn, tủi nhục cõng trên lưng.
 
Đầu đội trời chói chang, lê chân đất
Cạnh bên ta rổn rảng những xích xiềng
Bạn đồng hành chung chiếc còng, khóa chặc
Ta trở về thời Trung Cổ đêm đen.
 
Kìa những trại giăng giăng dây thép rỉ
Những hào sâu nhọn hoắc vạt tầm vông
Tường đá dựng che mảng trời âm ỉ
Nòng đại liên lấp ló lổ đen ngòm.
 
Ta đến đó cùng anh em thất trận
Chốn giam cầm thừa bẩn thỉu hôi tanh
Lòng ngơ ngác như sau cơn địa chấn
Song sắt tù khép lại tuổi xuân xanh.
 
Bọn cai ngục ác tâm và hung bạo
Đày đọa ta, " tù cải tạo " nhọc nhằn
Lao động khổ sai, tả tơi manh áo
Cơn đói hoành hành, chẳng có cái ăn.
 
Từ hạ ấy, từng thu, đông xám ngắt
Nhiều năm dư dưới cùm xích tơi bời
Anh em ta, những người xưa biến dạng
Xem hình hài như một lũ ma trơi.
 
Ôi còn đâu ? dáng phương phi ngạo nghễ
Nếp nhung y, trán thẳng, nét kiêu hùng
Con người giờ đây ngang hàng giun dế
Chỉ còn trái tim, đóm lửa rưng rưng...
 
Nhiều bạn ta đã tàn hơi lực kiệt
Đành xuôi tay, thần chết dẫn ra đi
Ta cúi đầu thì thầm lời thương tiếc
Nỗi ngậm ngùi đau xé phút lâm ly.
 
Từ hạ ấy, quê hương trùm tang tóc
Lũ vô thần dày xéo dãy non sông
Khắp thành thị, thôn quê đầy gian tặc
Ta bắt đầu lạc bước kiếp lưu vong.
 
                 ***
 
Chuyện tháng hạ ngày xưa ta đã kể
Bài học này, em có nhớ hay không?

Dương Quân 



Wednesday, April 12, 2023

LE VASE BRISÉ - RENÉ - FRANCOIS SULLY- PRUDHOMME

Le vase brisé

 

A broken vase with flowers

Le vase brisé


Le vase où meurt cette verveine

D’un coup d’éventail fut fêlé ;

Le coup dut l’effleurer à peine :

Aucun bruit ne l’a révélé.

Mais la légère meurtrissure,

Mordant le cristal chaque jour,

D’une marche invisible et sûre

En a fait lentement le tour.

Son eau fraîche a fui goutte à goutte,

Le suc des fleurs s’est épuisé ;

Personne encore ne s’en doute ;

N’y touchez pas, il est brisé.

Souvent aussi la main qu’on aime,

Effleurant le coeur, le meurtrit ;

Puis le coeur se fend de lui-même,

La fleur de son amour périt ;

Toujours intact aux yeux du monde,

Il sent croître et pleurer tout bas

Sa blessure fine et profonde ;

Il est brisé, n’y touchez pas.

René-François Sully Prudhomme, 
Stances et poèmes, 1865


Sunday, April 9, 2023

LỜI RU MÙA XUÂN - THƠ DƯƠNG QUÂN

 

THƠ DƯƠNG QUÂN


          LỜI RU MÙA XUÂN
 
 
      Ru em về ngủ bên hoa
Màn sương giăng mỏng, trăng tà lung linh
 
      Ru em tròn giấc yên bình
Cho môi em mọng, cho tình em say
      Cho nhô triền núi cao đầy
Cho rừng ven suối cỏ cây chập chùng
 
      Ru em bờ bãi mênh mông
Cho trường lưu thủy ngập vùng thảo nguyên
 
      Xuân nào dịu tiếng ru em
Gối đầu tựa cánh tay mềm thon von
 
      Mai này Xuân dẫu phai mòn
Tình Xuân vẫn thắm khi còn cội hoa
      Nghìn sau Xuân vẫn hiền hòa
Dáng Xuân em vẫn kiêu sa trang đài
 
      Ru em suốt những năm dài
Trên miền Cực Lạc hương bay Vĩnh Hằng 

 Dương Quân