PHÚT TỰ TÌNH
Nhớ năm xưa
Bởi có lệnh đầu hàng nên mất nước
Ta gian nan cam chịu cảnh tù đày
Nửa đời ta đã đắm chìm phía trước
Nửa đời còn, mù mịt bóng tương lai
Trò chiến chinh, tương tàn xương máu đổ
Khi hiểu ra, ta đã bị mắc lừa
Ai đã gây cho dân lành thống khổ?
Ai đã đem tang tóc phủ màu cờ?
Thuở thanh niên, ta thầm nuôi chí lớn
Mộng đời trai ta ao ước tung hoành
Yêu nước non, nặng mang lòng trung hiếu
Đâu ngờ là ảo tưởng với hư danh
Ta tự hỏi, còn đâu là nghĩa lý
Khi tập đoàn xôi thịt giựt giành nhau
Khi tướng quân vung bàn tay phù thủy
Dâng quê hương cho nô lệ Nga, Tàu?
Nay chung thân lạc loài trên đất khách
Lòng xót xa quê cũ cảnh điêu tàn
Ta căm ghét kẻ gian tà bịp bợm
Hận bạo quyền giày xéo mảnh giang san
Ta dường nghe hồn núi sông thổn thức
Vẫn hằng mong người nghĩa khí quay về
Ta ngậm ngùi, bởi thân hèn bất lực
Mắt lệ sầu viễn xứ mãi lê thê
Và cuộc sống với nhọc nhằn cơm áo
Buồn tha hương khắc khoải tận tâm hồn
Ngày tháng trôi, chất chồng thêm mệt mõi
Kiếp phong trần cay đắng nỗi cô đơn
Nhưng ta vẫn ngày đêm thương nhớ quá
Cố hương hề! Ta gọi tiếng “ Việt Nam”
Đã xa rồi, đã mất rồi... tất cả
Nỗi đau, còn vằng vặc với thời gian
Ta thương lắm, bao anh hùng tử sĩ
Xả thân vì Tổ Quốc đã nằm yên
Nhưng Tổ Quốc vẫn dẫy đầy ma quỷ
Còn thân ta, nợ nước vẫn chưa đền.
Rồi hôm nay, soi gương ta chợt thấy
Da đồi mồi, tóc bạc, trán nhăn nheo
(Ta biết mình, sức không còn vùng vẫy
Đời sắp tàn với nấm mộ đìu hiu)
Xin hãy cho ta nói lời trăn trối
“ Ta vẫn tin Nhân Nghĩa thắng hung tàn
“Kẻ gian ác sẽ có ngày sám hối
“Hạnh Phúc sẽ về với Mẹ Việt Nam”
Dương Quân.
Từ tập thơ " Như Thật Như Mơ"
No comments:
Post a Comment