TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, October 31, 2016

TRẢ CHỮ CHO ĐỜI - THƠ DƯƠNG QUÂN




Trả Chữ Cho Đời


         Ta đi đong chữ cả đời  
Chẳng nên tích sự ta cười bâng quơ  
Ta về chống gậy làm thơ  
Nỉ non thương mảnh cơ đồ nát tan  

Nhớ xưa sông núi huy hoàng 
 Hiếu Trung, hai chữ nạm vàng sử kinh 
       Quê hương thêu dệt chữ Tình 
 Hẹn thề hai kẻ chúng mình chữ Yêu 

        Gánh hoàng hoa bỗng hắt hiu  
Gánh tương tư nặng những chiều lẻ loi  
Đường trần mờ mịt trăng soi  
Chữ Quên, chữ Nhớ một thời ngửa nghiêng 

         Trăm con sông chảy ưu phiền  
Xóa nhòa chữ nghĩa hão huyền cuốn trôi  
Thì thôi, trả chữ cho đời  
Ta nương gậy trúc cho người bước theo  

Cần chi chữ rụng ít nhiều  
Cũng như lá mục quạnh hiu chỗ nằm  
Đổi thay thế sự thăng trầm  
Hãy còn tin chữ Tri Âm cuối đường. 


 Dương Quân
 6/12


 

Sunday, October 30, 2016

KHÚC TÌNH BUỒN - THƠ DƯƠNG QUÂN





Khúc Tình Buồn


Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng
Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng......
Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng
Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.

Người về đâu? gót son mờ thảm ngọc 
Nét dung nghi kiều diễm rợp thềm hoa 
Xiêm áo mỏng, xua hồn ai ngây ngất 
Tòa thiên nhiên cong vút vóc thân ngà. 

Ta chợt thấy bóng người đang chết đuối 
Hoàng Gia ơi! sá tội kẻ thần dân 
Xin cung hiến trái tim này chuộc lỗi 
Và bài thơ thổn thức mộng phai tàn. 

Sao thê thiết, buồn mênh mông lặng lẽ 
Công Chúa ơi! có còn ngủ trên rừng? 
Người về đâu? để nhạt nhòa nhân thế 
Ta đầm đìa giấc ngủ chiếu chăn đơn. 

Ta nhớ lắm! người ơi, hồn cháy bỏng 
Thuở vàng thu, mây trắng, biển tương tư 
Ta xin hái một cành hoa Tuyệt Vọng 
Tặng cho người dưới nấm mộ hoang sơ. 



DƯƠNG QUÂN

 




CHIỀU THU NGỠ NGÀNG - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

tho3


 






CHIỀU THU NGỠ NGÀNG
 
Chợt buồn soi lại dòng tâm
Trần gian, trong đục thăng trầm bể dâu
Ngỡ ngàng mất nửa đời nhau
Dìm thân trong giấc chiêm bao lạ thường
 
Mơ màng bước giữa phố sương
Mà nghe thổn thức sầu thương chất chồng
Bao nhiêu mặn ngọt ấm nồng
Mất còn ai biết một lần ra đi?
 
Đành rằng sinh ký tử quy
Oằn thân ngậm mối sầu bi ngút ngàn
Bao chiều lá rụng thu sang
Vô tình để lại phai tàn trong tôi
 
Có nhau chưa hết cuộc đời
Thu hoài thao thức ngậm ngùi mà đau
Kể từ người vội xa nhau
Hai đầu nỗi nhớ chôn sâu tội tình!
 
Hoàng Ánh Nguyệt
10.2013


 

Saturday, October 29, 2016

VỀ THĂM CHỊ - THƠ DƯƠNG QUÂN




Về Thăm Chị 

Mai em sẽ trở về thăm chị 
Đón chuyến xe chiều chắc khách thưa 
Mải miết phong trần quên tỉnh lỵ 
Quê nhà biết có vẹn như xưa 

Nhà chị hàng cau xõa tóc buồn 
Thẫn thờ nghe nắng mỗi hoàng hôn 
Trên bờ ao cá, hoa rơi trắng 
Sau bóng tre xanh bướm chập chờn 

Chị thường tưới nước chăm vườn cải 
Bóng áo nâu chiều chen lá xanh 
Ba lá cải lên, ngồng chị ngắt (*) 
Để ngày tháng được sống bên anh 

Gió sương gội mãi bờ vai yếu 
Chiếc áo mùa đi rách tả tơi 
Chị vá dùm cho em thật khéo 
Kẻo cô gái ấy, thấy em...cười 

Chuyến về thăm chị đầu năm trước 
Em nhớ có lần ra giếng chơi 
Cô ấy quang thùng ra gánh nước 
Nhìn nhau mà chẳng nói - Chị ơi ! 

Mai em sẽ trở về thăm chị 
Đón chuyến xe chiều chắc khách thưa 
Vẫn trắng tay em, không hành lý 
Vườn nhà, giếng cũ ... có như xưa ? 

Dương Quân, 1960
(*) Ca dao: Cải lên ba lá ngắt ngồng. 



 

LẠC BƯỚC XA NHAU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




LẠC BƯỚC XA NHAU - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




LẠC BƯỚC XA NHAU
    (Luôn tiếc nhớ anh Hoàng Ngọc Thái)
 
Bước chân lạc giữa hư không
Dẫm vào vạt nắng  cuối dòng nhân gian
Ngẩn ngơ đếm những lá vàng
Dòng đời muôn mối ngổn ngang ưu phiền
 
 
Đường chiều và bóng chênh vênh
Bao nhiêu lá rụng càng thêm nỗi sầu
Từ ngày lạc bước xa nhau
Mùa thu gợi nhớ ngàn sau vẫn là
 
 
Ngậm ngùi xót nỗi chia xa
Tình thu khép lại ta-và bóng đêm
Có không, còn mất thiên duyên
Phù vân một áng, ước nguyền trôi tan
 
 
Chợt buồn thấy bóng thu sang
Người xưa biền biệt dặm ngàn từ lâu
Đi về một bóng dãi dầu
Năm canh ôm cả chiêm bao ngậm ngùi
 
 
Bởi chưng nghĩ đến người thôi
Đọng thành tiếng nấc trách đời lao đao
Cuối trời rụng một vì sao
Người không về nữa, nén đau giã từ
 
 
Vầng trăng viễn xứ âm u
Bước chân lạc giữa chiều thu…nghẹn lòng!
 
 
Hoàng Ánh Nguyệt
09.14



LỜI HAY





Friday, October 28, 2016

VỀ BẾN MỘNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



Image result for BẾN ĐÒ TRĂNG



VỀ BẾN MỘNG 

 Hãy đỗ lại thuyền ơi, trên bến mộng 
Cất chèo khua tan vỡ cả bờ trăng 
Đã nửa kiếp phong yên, đời dậy sóng 
Trở về đây yến tiệc, ngắm cung Hằng 

Tóc xanh thẳm, buộc thuyền cho lữ khách 
Kéo thời gian, tìm lại bóng người xưa 
Trong ánh mắt âm u màu quá khứ 
Và đôi môi chẳng gợn chút hương thừa 

Tôi chuốc chén lưu ly người nhắp thử 
Tiệc tẩy trần uống nốt cặn bi ai 
Buồn chi nữa mộng mơ đời gió bụi 
Đời tang thương, thế sự ngập u hoài 

Áo đã bạc, hai vai gầy nhỏ yếu 
Nụ cười xưa tắt hẵn ở làn môi 
Năm tháng vẫn bơ vơ làm mệnh yểu 
Những giòng thơ đâu bán được cho đời 

Hãy đỗ lại thuyền ơi ! trên bến mộng 
Để lui về ảo giác sống hoang mang 
Trôi nổi lắm, thuyền xưa đà dậy sóng 
Bến đò trăng đã mấy độ hoang tàn.

Dương Quân
 1960 



Thursday, October 27, 2016

THƯ GỞI VẾ LONG THÀNH - THƠ DƯƠNG QUÂN


THƯ GỞI VỀ LONG THÀNH
  (Viết cho Chị H.)

 

Hôm nay,
  Mây xám sao nhiều quá
Giăng phủ không gian, cả đất trời
Người đến, báo TIN BUỒN vội vã
"Quê nhà- Chị đã trút tàn hơi"...

 

Chị vào bệnh viện hôm tuần trước
Tiều tụy thân gầy, khóe mắt sâu
Khi rước Chị về..........
Khăn trắng phủ..........
Thôi rồi! dáng liễu Chị còn đâu?

 

Chị ơi!
Thôi thế!  là thôi!  Hết!
Ngày ấy em đi hứa trở về
Chị bảo: "Một mình nơi đất khách
em buồn. Chị đợi mãi người đi "

 

Chị thương em Chị, trai thời loạn
Nợ nước chưa đền- gãy súng gươm
Đành phải xa nhà, lìa xứ sở
Quê người khắc khoải kiếp cô đơn

 

Quê người em vẫn thương về Chị
Dành dụm gởi tiền cho Chị tiêu
Chị lại góa chồng- buồn héo hắt
Bàn thờ, bóng Chị đổ xiêu xiêu

 

Nhớ xưa
Từ thuở còn thơ ấu
Em vẫn giành ăn, Chị vẫn nhường
Em mãi rong chơi, làm Chị giận
Chị hiền, đâu nỡ trách em luôn

 

Nhớ xưa
Chị lớn thành cô gái
Mắt phượng, môi son...Chị lấy chồng
Em khóc- đi tìm theo xác pháo
Dấu hài, chân Chị dẫm rêu phong

 

Nhớ xưa
Cứ mỗi lần em bệnh
Chị vội về thăm với gói quà
Sờ trán, xem chừng em sốt lắm
Em vờ bệnh mãi, Chị đừng xa.

 

Nhưng rồi lại phải xa ngàn dặm
Nửa vòng trái đất nhớ quê hương
Chị ơi! Em hứa về thăm Chị
Sao chẳng chờ em lỡ bước đường?

 

Hôm nay
Mây xám giăng nhiều quá
Xám cả không gian, cả đất trời
Em chép bài thơ này khóc Chị
Vô cùng thương tiếc Chị! Buồn ơi!

 

Thế nào em cũng về quê cũ
Thăm xứ Đồng Nai, nhớ quặn lòng
Thăm Chợ Long Thành, cây trái ngọt
Chỗ Chị ngồi bán bưởi- còn không?

 

Thế nào em cũng về thăm Chị
Nấm mộ vườn sau- chỗ Chị nằm
Thắp nén trầm hương- em khấn nguyện
Ngậm ngùi: VĨNH BIỆT CHỊ!  ngàn năm!

 

Dương Quân
2006

 

 

 

 

Wednesday, October 26, 2016

PHÚT TỰ TÌNH - THƠ DƯƠNG QUÂN




PHÚT TỰ TÌNH
 


Nhớ năm xưa
Bởi có lệnh đầu hàng nên mất nước
Ta gian nan cam chịu cảnh tù đày
Nửa đời ta đã đắm chìm phía trước 
Nửa đời còn, mù mịt bóng tương lai


 
Trò chiến chinh, tương tàn xương máu đổ
Khi hiểu ra, ta đã bị mắc lừa
Ai đã gây cho dân lành thống khổ?
Ai đã đem tang tóc phủ màu cờ?


 
Thuở thanh niên, ta thầm nuôi chí lớn
Mộng đời trai ta ao ước tung hoành
Yêu nước non, nặng mang lòng trung hiếu
Đâu ngờ là ảo tưởng với hư danh


 
Ta tự hỏi, còn đâu là nghĩa lý
Khi tập đoàn xôi thịt giựt giành nhau
Khi tướng quân vung bàn tay phù thủy
Dâng quê hương cho nô lệ Nga, Tàu?


 
Nay chung thân lạc loài trên đất khách
Lòng xót xa quê cũ cảnh điêu tàn
Ta căm ghét kẻ gian tà bịp bợm
Hận bạo quyền giày xéo mảnh giang san


 
Ta dường nghe hồn núi sông thổn thức
Vẫn hằng mong người nghĩa khí quay về
Ta ngậm ngùi, bởi thân hèn bất lực
Mắt lệ sầu viễn xứ mãi lê thê


 
Và cuộc sống với nhọc nhằn cơm áo
Buồn tha hương khắc khoải tận tâm hồn
Ngày tháng trôi, chất chồng thêm mệt mõi
Kiếp phong trần cay đắng nỗi cô đơn


 
Nhưng ta vẫn ngày đêm thương nhớ quá
Cố hương hề! Ta gọi tiếng “ Việt Nam”
Đã xa rồi, đã mất rồi... tất cả
Nỗi đau, còn vằng vặc với thời gian


 
Ta thương lắm, bao anh hùng tử sĩ
Xả thân vì Tổ Quốc đã nằm yên
Nhưng Tổ Quốc vẫn dẫy đầy ma quỷ
Còn thân ta, nợ nước vẫn chưa đền.


 
Rồi hôm nay, soi gương ta chợt thấy
Da đồi mồi, tóc bạc, trán nhăn nheo
(Ta biết mình, sức không còn vùng vẫy
Đời sắp tàn với nấm mộ đìu hiu)


Xin hãy cho ta nói lời trăn trối
“ Ta vẫn tin Nhân Nghĩa thắng hung tàn
“Kẻ gian ác sẽ có ngày sám hối
“Hạnh Phúc sẽ về với Mẹ Việt Nam” 


Dương Quân.
Từ tập thơ " Như Thật Như Mơ"






CẤP CỨU BỆNH TIM ĐƠN GIẢN

 Cấp cứu bệnh nhân đau tim rất đơn giản, bạn cũng có thể làm được!

(Ảnh: Flickr)

Tại một tiệc cưới năm 2011, một cụ ông đang ngồi bỗng nhiên thở ngắt quãng và ngất xỉu. Nhìn ông có vẻ bị lên cơn đau tim. Có ai đó đã gọi xe cứu thương. Bỗng nhiên có một người tới xắn tay áo ông cụ lên và bắt đầu vỗ mạnh vào mặt trong khuỷu tay của cụ (khoảng hõm dưới bắp tay). Người đó cũng yêu cầu người thân của ông cụ vỗ mạnh vào khuỷu của cánh tay còn lại. Sau vài lần vỗ mạnh, cụ ông đã bắt đầu có phản ứng. Ông đã thoát khỏi cơn nguy kịch.


Y học cổ truyền tin rằng “Khí hàn gây huyết ứ, máu lưu thông kém”. Sự hình thành và loại bỏ cục máu đông diễn ra giống như của dầu đậu phộng: dầu kết lại khi nhiệt độ thấp và tan chảy trở lại khi nhiệt độ tăng. Các dòng năng lượng của tim và màng tim (Kinh Thủ Thiếu Âm) tại khuỷu tay nối thẳng đến tim. Khi bạn vỗ mạnh hai đường kinh này ở hai bên cánh tay, “sự lưu thông của khí (năng lượng)” được thúc đẩy, vậy là máu được lưu thông. Điều này giúp người bệnh ấm lên và đổ mồ hôi. “Khí dương” gia tăng giúp loại bỏ huyết khối và thông thoáng các mạch máu.

KinhTambao
Ai cũng có thể tự trang bị kỹ năng đơn giản này mà không cần phải huấn luyện. Hàng ngày vỗ vào mặt trong khuỷu tay giúp ngăn ngừa các bệnh tim mạch và làm giảm huyết áp. Điều này giúp giảm nguy cơ bị lên cơn đau tim (nhồi máu).
Hàng ngày vỗ mạnh vào mặt trong khuỷu tay giúp ngăn ngừa các bệnh tim mạch và giảm huyết áp.
Những vết thâm trên cánh tay sau khi bị vỗ mạnh lại có thể giúp chẩn đoán xem người đó có vấn đề về tim không. Độ chính xác của phương pháp chẩn đoán này cao hơn việc dùng thiết bị y học hiện đại. Sau khi vỗ, nếu có vết thâm tím xuất hiện trên ở khuỷu tay, bạn nên tiếp tục vỗ cho tới khi vết bầm chuyển sang màu đỏ. Bất kỳ một vấn đề tim mạch nào cũng sẽ thuyên giảm, thậm chí là loại bỏ. Phương pháp điều trị này được gọi là “trị tận gốc”. Tiếp tục vỗ vào những đường kinh lạc khác (dòng năng lượng) trong cơ thể bạn, hay những nơi cảm thấy đau khi vỗ vào có thể chữa một số bệnh mà bình thường không chữa được.
Thư Hùng biên dịch-




__._,_.___




Tuesday, October 25, 2016

TAM KỲ NGÀY VỀ BÀI HỌA VẬN CỦA DƯƠNG QUÂN





TAM KỲ XƯA VÀ NAY

 

Phong cảnh Hà Đông có phải đây
Có Tòa Đại Lý, có lầu Tây
Khúc sông Bàn Thạch quanh quanh chảy
Ngọn núi Thanh Lâm lớp lớp xây

Kim đái, đai vàng đâu chẳng thấy
Thạch kiều, cầu đá vẫn còn đây
Sông Tiên – nào thấy ông tiên tắm
Bủa lưới, giăng câu mấy chú chài


Nguyên tác của Vô Danh
( Do anh Trần Thường đưa đến và yêu cầu
họa vận)

 

 

TAM KỲ NGÀY VỀ

(Bài họa vận)

 

Trở lại Tam Kỳ, khách đến đây
Một chiều nắng nhạt phía trời tây
Phố phường thưa thớt người buôn bán
Đường xá gập ghềnh phiến đá xây

Hưng thịnh cảnh xưa - dường trước mặt
Bóng hình bạn cũ - ngỡ quanh đây
Sông Tiên sao vắng con đò nhỏ
Bến đợi, thuyền ai đến bủa chài

 
Dương Quân
1999



Monday, October 24, 2016

DÒNG ĐỜI - THƠ DƯƠNG QUÂN



DÒNG ĐỜI THƠ DƯƠNG QUÂN


DÒNG ĐỜI

Dòng đời như gió thoảng mây bay
Ngẫm lại buồn vui được mấy ngày

Sự nghiệp, công danh dường giấc mộng
Giàu sang, phú quí tựa cơn say.
Đắc thời, ác tặc leo bàn độc
Thất thế, hiền nhân rớt vũng lầy

Sinh, lão...mất, còn...trong thoáng choc
"Có - không" mờ ảo thế gian này.

Dương Quân



CẢM XÚC THƠ ANH - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT








CẢM XÚC THƠ ANH
            (Tặng ASDN)
 
Thơ anh xúc tích nhẹ nhàng
Bút nghiên còn đượm vạn ngàn thanh âm
Vương mang số kiếp tơ tằm
Sắt son vẫn vẹn tấm lòng thi nhân
 
Họa khi nắng xế dòm song
Đêm khuya một bóng đèn chong canh dài
Tâm tư thầm ngỏ cùng ai
Gởi lên trang giấy miệt mài say sưa

Văn chương  chung ý càng ưa!
Vần thơ trải rộng bốn mùa thoảng hương
Ngẫm đời lận đận tha phương
Ngăn sông cách núi vấn vương u hoài…
 
Ghi lời tâm sự trao ai?
Mối tình thi hữu ngày dài tóc sương
Ru đêm thổn thức canh trường 
Ru đời hư ảo bước đường ngược xuôi
 
Ý cao lời gấm ngậm ngùi
Còn mang nặng cả một trời nhớ thương
Văn tài bút vẻ lạ thường 
Buồn vui vẫn nhớ cố hương đậm đà
 
Đổi đời mất nước đành xa
Vọng về đất tổ thiết tha ân tình
Ước quê cha hết điêu linh
Nhân quyền cùng hưởng thanh bình an khang.
 
 
Hoàng Ánh Nguyệt





Sunday, October 23, 2016

GẶP BẠN TÂM TÌNH - THƠ DƯƠNG QUÂN







Image result for MỜI BẠN UỐNG CÙNG TA VÀI CHÉN RƯỢU



Gặp Bạn Tâm Tình 

 Mời bạn , 
Cùng ta ngồi xuống chiếu 
Lâu ngày khộng gặp nhớ nhau ghê 
Tưởng đâu chẳng có ngày tao ngộ 
Từ buổi ra đi chẳng hẹn về . 

Hãy uống cùng ta vài chén rượu 
Đất trời vun vút cánh thời gian 
Hỏi thăm tin tức người quen cũ 
Cuộc sống quê nhà ? 
Nước Việt Nam ? 

- Ở đó , 
Một thời ta đã sống 
Một thời ta đã biết yêu thương 
Chí trai mơ ước làm Phù Đổng 
Dệt gấm thêu hoa chữ Quật Cường 

- Ừ nhỉ ! 
Bọn mình thời tuổi trẻ 
Khí căng buồng phổi, sức căng vai  
Vá trời lấp biển mang hoài bão 
Vì nước vì dân luyện trí, tài .  

Những tưởng làm chi nên tích sự 
Cùng nhau gánh vác chuyện sơn hà 
Dặn lòng cố giữ tròn trung hiếu 
Dù cảnh chợ đời lắm quỉ ma . 

Ai có ngờ đâu, ra vận nước 
Bổng nhiên - trời đất nổi cuồng phong 
Bổng nhiên - chính nghĩa thành tro bụi 
Tang tóc bao trùm khắp núi sông . 

Trùng trùng kẻ ác đòi xương máu 
Người chết trên rừng , 
Chết biển sâu 
Bày cảnh đọa đày "tù cải tạo" 
Tàn hung không thỏa khát căm thù . 

Nầy bạn ! 
Rót thêm đầy chén nữa 
(Trả vay như uống rượu đầy vơi) 
- Bao giờ sỏi đá thành châu ngọc 
Ta gọi rong rêu hóa kiếp người 

Ta gọi mùa xuân quay trở lại 
Nắng hồng sưởi ấm khắp nhân gian 
Cho phường gian ác thôi cuồng mộng 
Xua hãi hùng đi, dẫu muộn màng . 

Lòng ta khắc khoải cơn đau cũ 
Mơ thấy đêm đêm một bóng cờ 
Bầu, bí điêu tàn - giàn sụp đổ 
Tan tành trăm trứng Mẹ Âu Cơ 

(Nếu Mẹ Âu Cơ mà biết được 
Mẹ buồn - huynh đệ cảnh tương tàn 
Lũ con xảo trá và hung bạo 
Thì chẳng bao giờ được vẻ vang) 

Thôi ! 
Kiếp nhục vinh chừng ngã ngũ 
Rồi ra chỉ thấy bọn cường gian 
Tang bồng chí cả ... đành chôn chặt 
Mê, tỉnh còn bao nỗi nhọc nhằn 

- Ta chẳng còn chi lưu luyến nữa 
Ngày đi từ biệt với non sông 
Phồn hoa xứ lạ bèo xô dạt 
Chỉ thấy mây trôi, bóng chập chùng . 

- Ta đời trăng gió còn đôi chút 
Gượng với anh em nửa nụ cười 
Có hiểu nhau, cùng chung chén đắng 
Ghép vần thơ nhạt, giải sầu chơi ! 

Và mai ... 
Một sớm nào thanh thản 
Cát bụi ung dung ta trở về 
Xong kiếp phù sinh nầy ngắn ngủi 
Trần gian gởi lại chút đam mê . 

Dương Quân