Thân Phận
Bỗng dưng ta mắc vũng lầy
Bỗng dưng ta vướng vòng tay nặng nề
Ta từ dựng tháp đam mê
Đến nay tháp cũng tư bề hoang vu
Nửa thân ta lỡ ngục tù
Nửa thân còn lại cũng mù hướng trông
Nên ta làm tượng đá buồn
Đứng yên cho nắng chập chờn trên vai
Tuổi ta hờ hững tháng ngày
Thời gian lạ bước nên đầy ăn năn
Đời ta đã lỡ phong trần
Như viên đá cuội lăn dần xuống ao
Thế nhân ta vẫy tay chào
Xin câu ân xá ta vào hoang mang
Dương Quân
1973
No comments:
Post a Comment