TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, August 30, 2021

KỶ NIỆM CHƯA PHAI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

Thơ Hoàng Ánh Nguyệt

KỶ NIỆM CHƯA PHAI
(Tưởng nhớ A.HNT 12 năm ngày giỗ)
 
Lấy gì đếm hết nỗi buồn
Lấy gì đo được nhớ thương đong đầy
Bao nhiêu kỷ niệm chưa phai
Hai bốn tháng Bảy, trần ai nhớ đời
 
Người về thiên cổ bên trời
Mười hai năm vắng, ngậm ngùi mất nhau
Khóc thương, giã biệt cõi sầu
Từng Thu Lá rụng, lao đao thăng trầm
 
Mười hai năm nhặt xa xăm
Chòng chành nỗi nhớ, hôn trầm giấc mơ
Đành thôi, tan hợp hư vô
Thôi đành cách biệt, đôi bờ vỡ đôi
 
Bước chân buồn lặng lẽ trôi
Hắt hiu một bóng, luân hồi phù vân
Câu kinh nhật tụng vọng âm
Một người ở lại thế trần quạnh hiu.
 
Hoàng Ánh Nguyệt
(S.J. Lập Thu 2021)



Tuesday, August 24, 2021

MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG - THƠ SÁU DỐC NHỎ


MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG

MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG

(Chuyện về anh chàng Sáu Dốc Nhỏ - tặng Ba Rau Cải)

Sáu Dốc Nhỏ ở tù ra, ốm yếu
Trở về quê, lo cuốc đất, trồng khoai
Mảnh vườn cũ, Mẹ Cha còn để lại
Đã hoang tàn - (như Sáu, lỡ đời trai)

Dốc Nhỏ xưa, thuở thanh bình, ngày trước
Mùa Xuân về, hoa thơm ngát trong vườn
Đến Hè sang, trái trên cành trĩu nặng
Ong bướm chập chờn, gió thoảng đưa hương

Nay, Dốc Nhỏ tiêu điều sau “phải gióng”
Cây trơ cành, hoa không nụ, héo hon
Thuế đất, thuế vườn, thuế nhà... chồng chất
Kẻ vào tù, người đói khổ, mỏi mòn

Cha Mẹ già theo nhau vào thiên cổ
Xóm giềng đông, người lần lượt ra đi
Kẻ ở lại, rau khoai ăn không đủ
Lũ trẻ thơ, lê lết tấm thân gầy

Sáu Dốc Nhỏ, lo cần cù cuốc đất
Trồng bí, bầu, rau cải... ủ phân xanh
Chịu nhọc nhằn, Sáu dầm mưa, dãi nắng
Mong mảnh vườn sống lại, thuở xa xăm

Lòng giếng cạn, dây sâu... khô nguồn nước
Ngọn mướp lay theo gió, phất phơ râu
Con bướm vàng, nhởn nhơ trong nắng muộn
Cải lên xanh, trái thòng nặng dây bầu

Sáu hái bầu, chở đem ra chợ bán
Xe đạp thồ, leo Dốc Nhỏ cao cao
Xe chở nặng, Sáu ghìm chân... đuối sức
Ngả nghiêng qua... xe bầu đổ lật nhào

Người đi chợ phía sau ùa đến giúp
Đứa cháu quen trong xóm chạy mau... mau
Bươn ra chợ báo tin cho chị lớn
“Chị Hai ơi! Cậu Sáu đã bể bầu...”

Sáu bể bầu, không ăn cơm ngày đó
Tiền bán bầu, mua gạo... đã tiêu tan
Thôi ăn rau, đỡ cồn cào bụng đói
Tiến nhanh lên - rồi sẽ thấy Thiên Đàng.

Sáu Dốc Nhỏ

(để ghi nhớ thời điểm 1985)




Saturday, August 14, 2021

VU LAN NHỚ MẸ - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

VU LAN NHỚ MẸ 1

VU LAN NHỚ MẸ

 

Trần thế Mẹ nay vắng bóng rồi

Lòng con đau lắm, tủi thân côi

Sớm hôm bên Mẹ đâu còn nữa

Săn sóc chăm lo Mẹ trọn đời

 

Quy tiên Mẹ khuất cõi xa xôi

Cam phận mồ côi uất nghẹn lời

Nghĩ đến tình thâm tim quặng thắt

Quạnh hiu vắng Mẹ dễ chi nguôi

 

Làm sao nắm chặt kiếp luân hồi

Sinh tử, ngàn thu số định rồi

Nợ thế trả xong quy cõi tịnh

Nghẹn ngào thương tiếc... biết sao vơi

 

Gắng gượng, gắng cười nén nhớ nhung

Quỳ bên ảnh Mẹ lệ tuôn dòng

Gạt khô nước mắt vào tâm tịnh

Vô ngã, vô thường ngộ sắc không

 

Hoa trắng cài lên ngực áo con

Vu Lan Mười Tám (2018) Mẹ đâu còn

Tình thương Cha Mẹ xin ghi khắc

Công đức sinh thành "Tựa Thái Sơn"

 

Quỳ lạy Mẹ ngày Lễ Hiếu Tâm

Bao giờ còn dịp tạ thâm ân

Con cài hoa trắng hương trầm tỏa

Mẹ đã xa rời bể thế gian

 

Thổn thức từng đêm ray rức sầu

Tâm tư nặng trĩu suốt canh thâu

Trời cao có ánh sao vừa rụng

Vĩnh biệt Mẹ yêu suối lệ trào

 

Trần gian sạch nợ thảnh thơi rồi

Tiên Cảnh, Bồng Lai Mẹ đến nơi

Con chép bài thơ này khóc Mẹ

Vô cùng thương tiếc Mẹ Hiền ơi!

 

Thắp nén trầm hương xin khấn nguyện

Mẹ về Cực Lạc chốn Thiên Tiên.

 

Hoàng Ánh Nguyệt

(Vu Lan 2018)




Wednesday, August 4, 2021

NĂM MƯƠI NĂM - THƠ DƯƠNG QUÂN


NĂM MƯƠI NĂM
 
thayliem-large-content
 
Kính Tặng Thầy Nguyễn Thanh Liêm
 
Năm mươi năm, học một bài
Thuở trong cửa lớp những ngày khiêm cung
Văn chương biển rộng khôn cùng
Tuổi hoa niên mộng vẫy vùng, đua bơi
 
Năm mươi năm, thoắt qua rồi
Mà như bụi phấn còn rơi áo Thầy
Rằng không- Sương tuyết đã dày
Bôn ba, vầng trán cũng vài nếp nhăn
 
Năm mươi năm, dẫu muộn màng
Vẫn là từ tốn, phong quang nét cười
Thiện căn, gieo hạt làm người
Vẫn bền công cán đầy vơi thế trần.
 
Năm mươi năm, cõi phù vân
Vẫn kiên trì những bước chân mở đường
Bên kia là một cố hương
Bên này thân ái, nhún nhường, bao dung
 
Nở hoa từ cội tâm đồng
Sử kinh vẫn chặt tấc lòng nước non
Ơn Thầy tạc dạ sắc son
Sáng gương mô phạm mãi còn Vinh Danh
 
 DƯƠNG QUÂN