TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Tuesday, February 26, 2019

XUÂN NÀY VẮNG MẸ - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

xuan nay vang me


 

Xuân vắng Mẹ trong nhà lặng lẽ

Trước bàn thờ mắt lệ trào tuôn

Nhìn di ảnh Mẹ thấy u buồn

Xuân lại đến sầu vương ngập hồn

 

Tình Mẫu Tử phân ly quá sớm

Dương trần con sống cảnh mồ côi

Mẹ về nẽo ấy quá xa xôi

Con của Mẹ ngàn đời tiếc nhớ

 

Miền cực lạc an nhàn Mẹ nhé!

Nén trầm hương kính Mẹ, hoa dâng

Tấm lòng con thiện tín ghi ân

Xuân vắng Mẹ nghìn trùng vĩnh cữu

 

Tâm trí con in hình bóng cũ

Mẹ hiền luôn ấp ủ trong tim

Dẫu đời con có những lênh đênh

Con vẫn nguyện ơn trên biển Tuệ

 

Mẹ xa cách cõi trần như thế

Khoảng trống con sao thể lấp đầy

Duyên nghiệp luân hồi mãi trả vay

Ngưỡng cầu Đức Phật Mâu Ni độ

 

Bình yên thanh thản chốn Thiên Đường

Tiên cảnh con mong Mẹ toại nguyện

Bến giác diệu tâm hết lụy phiền

Đuốc thiên Phật chiếu đèn Từ Bi.

 

Hoàng Ánh Nguyệt

(SJ, 2. 2019)




Sunday, February 24, 2019

GẶP BẠN TÂM TÌNH - THƠ DƯƠNG QUÂN


      Gặp Bạn Tâm Tình 





Mời bạn , 

Cùng ta ngồi xuống chiếu 

Lâu ngày khộng gặp nhớ nhau ghê 

Tưởng đâu chẳng có ngày tao ngộ 

Từ buổi ra đi chẳng hẹn về . 


Hãy uống cùng ta vài chén rượu 

Đất trời vun vút cánh thời gian 

Hỏi thăm tin tức người quen cũ 

Cuộc sống quê nhà ? 

Nước Việt Nam ? 


- Ở đó , 

Một thời ta đã sống 

Một thời ta đã biết yêu thương 

Chí trai mơ ước làm Phù Đổng 

Dệt gấm thêu hoa chữ Quật Cường 


- Ừ nhỉ ! 

Bọn mình thời tuổi trẻ 

Khí căng buồng phổi, sức căng vai  

Vá trời lấp biển mang hoài bão 

Vì nước vì dân luyện trí, tài .  


Những tưởng làm chi nên tích sự 

Cùng nhau gánh vác chuyện sơn hà 

Dặn lòng cố giữ tròn trung hiếu 

Dù cảnh chợ đời lắm quỉ ma . 


Ai có ngờ đâu, ra vận nước 

Bỗng nhiên - trời đất nổi cuồng phong 

Bỗng nhiên - chính nghĩa thành tro bụi 

Tang tóc bao trùm khắp núi sông . 


Trùng trùng kẻ ác đòi xương máu 

Người chết trên rừng , 

Chết biển sâu 

Bày cảnh đọa đày "tù cải tạo" 

Tàn hung không thỏa khát căm thù . 


Nầy bạn ! 

Rót thêm đầy chén nữa 

(Trả vay như uống rượu đầy vơi) 

- Bao giờ sỏi đá thành châu ngọc 

Ta gọi rong rêu hóa kiếp người 


Ta gọi mùa xuân quay trở lại 

Nắng hồng sưởi ấm khắp nhân gian 

Cho phường gian ác thôi cuồng mộng 

Xua hãi hùng đi, dẫu muộn màng . 


Lòng ta khắc khoải cơn đau cũ 

Mơ thấy đêm đêm một bóng cờ 

Bầu, bí điêu tàn - giàn sụp đổ 

Tan tành trăm trứng Mẹ Âu Cơ 


(Nếu Mẹ Âu Cơ mà biết được 

Mẹ buồn - huynh đệ cảnh tương tàn 

Lũ con xảo trá và hung bạo 

Thì chẳng bao giờ được vẻ vang) 


Thôi ! 

Kiếp nhục vinh chừng ngã ngũ 

Rồi ra chỉ thấy bọn cường gian 

Tang bồng chí cả ... đành chôn chặt 

Mê, tỉnh còn bao nỗi nhọc nhằn 


- Ta chẳng còn chi lưu luyến nữa 

Ngày đi từ biệt với non sông 

Phồn hoa xứ lạ bèo xô dạt 

Chỉ thấy mây trôi, bóng chập chùng . 


- Ta đời trăng gió còn đôi chút 

Gượng với anh em nửa nụ cười 

Có hiểu nhau, cùng chung chén đắng 

Ghép vần thơ nhạt, giải sầu chơi ! 


Và mai ... 

Một sớm nào thanh thản 

Cát bụi ung dung ta trở về 

Xong kiếp phù sinh nầy ngắn ngủi 

Trần gian gởi lại chút đam mê . 




            Dương Quân




XUÂN NHỚ BẠN - COPY TRÊN NET

    Xuân Nhớ Bạn


Tao sẽ vui xuân cùng thiên hạ
Dù Tết năm nay không có mày
Nói rứa chứ mình tao cũng chán
Thiếu mày rượu không đã cơn say.

Bao năm rồi phải không mày nhỉ
Hai đứa ôm chung giấc mộng đầy
Cái thưở hồn đang non trẻ ấy
Xem đời dễ như trở bàn tay

Tao nhớ chúng mình say ngất ngưởng
Một đêm trừ tịch khói hương bay
Văn chương chửi đổng qua thời thế
Chính trị bàn từ Đông sang Tây
Chán chê hai đứa kềnh ra ngủ
Sáng dậy thề nhau tao không say!

Một kỷ niệm xưa mày có nhớ
Hai đứa yêu và đã đắm say
Cô gái trước nhà căn gác trọ
Nhìn mình đôi má đỏ hây hây
Bọn chúng mình tương tư quá:
Tao làm thơ, mày hát suốt ngày!

Bây giờ em đã lên bà lớn
Con đứa tay bồng, đứa dắt tay
Mà mày vẫn còn lưu lạc đó
Mà tao vẫn còn lất khất đây.

Nhắc đôi kỷ niệm ngày xưa để
Buồn cho thế sự của hôm nay
Bao năm mơ ước chưa tròn ý
Duyên chỉ thêm nhiều men đắng cay
Đuổi đeo đeo đuổi trăm hình bóng
Rút cuộc còn tao với một mày!

Đã hẹn xuân này ăn Tết muộn
Chúc nhau nâng một cốc rượu đầy
Những tưởng chông gai cùng sát cánh
Nào ngờ thế nước bắt chia tay!

Còn đâu những buổi sương chiều xuống
Mưa lạnh, đường xa, gió heo may
Bấm tay ngồi đếm ngày phiêu bạt
Chợt thấy xuân về trên khóm cây.

Mày vẫn âm thầm quê cũ sống
Tao phải bôn ba đất nước này
Cách sông, cách núi, lòng không cách
Nhớ mày tao chỉ một cơn say

Văn chương xứ Việt giờ chắc đắt?
Mấy mươi triệu kẻ đọc văn mày?
Văn mày còn như văn ngày trước:
Giọng cười pha lẫn ý chua cay?

Tao ở bên này xem tuyết trắng
Thơ lòng một cõi tha hồ hay
Thơ hay khốn nỗi không người đọc
Nhìn tóc hoe vàng nhớ tóc mây.

Tao sẽ vui xuân cùng thiên hạ
Dù Tết năm nay không có mày
Nói rứa chứ mình tao cũng chán
Rượu buồn thiếu bạn uống không say.


           Trang Châu
       ( Copy trên Net )



Thursday, February 21, 2019

CẢM TẠ ĐỒNG BẰNG - THƠ TRẦN HOÀI THƯ

 
   Cảm Tạ Đồng Bằng


Phà chậm. Bờ xa mờ khói quyện
Bên này bên ấy rộng trường giang
Đồng bằng bỗng chốc mà thân thiết
Bởi có em là một tình nhân

Anh về xứ thấp đôi giày vẹt
Áo bạc như người quá nổi trôi
May mà cuối bến, em chờ đợi
Giường chiếu em mang trải cuộc đời

Phà chậm. Đìu hiu bờ sậy ngủ
Bơ vơ thân gỗ mục lạc dòng
Trở về mắt ngợp trời sông cũ
Nhớ Trường Sơn lại mến đồng bằng

Có phải em là trăng thanh
Soi lên miền anh ngụ
Có phải em là trăng tỏ
Theo đời anh lênh đênh

Có phải em là dòng sông
Cho anh về tắm lội
Có phải em là cây bưởi
Cho anh trèo hái bông

Có phải em là đồng bằng
Thịt căng tràn vú sữa
Để một dòng chín cửa
Trải nhánh dài nuôi vựa đất miền Nam

Cảm tạ em. Người em Cần Thơ
Anh theo em bỏ xứ. Bao giờ
Bao giờ. Như thể tiền thân trước
Một kẻ lưu dân trở lại nhà

Cảm tạ em người em Cửu Long
Em cho anh hơi thở đồng bằng
Từ trong lòng dậy nguồn ơn lượng
Của chập chùng cam khổ tiền nhân.


         Trần Hoài Thư



Monday, February 18, 2019

TÁC GIẢ SUY NGHĨ VỀ BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



Tác giả Với suy nghĩ về tâm lý triết học trong bài thơ 
BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG rằng : 

Bộ não của con người có nhiều vùng, phụ trách chức năng khác nhau
Có một vùng não bộ phụ trách “ trí nhớ “ ( memory )
Khi em bé vừa chào đời, bộ não bắt đầu hoạt động
Tiếng khóc tu-oa do hoảng hốt, buộc phải quên các tiền kiếp
để tiếp nhận kiếp người mới bắt đầu.
Và “ bộ nhớ “ của đứa bé thu nhận tất cả diễn tiến xảy ra trong cuộc sống
Những buồn, vui, khổ, phiền, thương, nhớ, đợi, chờ.....chồng chất thêm mãi....
Đến tuổi già, ký ức đã đầy, những đau buồn thường nhớ dai hơn vui sướng
Nỗi nhớ mênh mông tràn ngập như biển nhớ mênh mông
Tâm tình con người dường như chìm ngập trong “ Biển Nhớ Mênh Mông”
Chỉ biết kêu gọi có “ một bàn tay “để bám lấy
Người già thiếu bạn tri kỹ, tri âm...có lẽ là do vậy


Tác giả DƯƠNG QUÂN

BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN

BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG


Biển mênh mông


Cả đời ta chất chồng đầy nỗi nhớ
Mới chào đời, ta phải khóc tu-oa
Khóc để quên chuỗi tiền kiếp nhạt nhoà
Nhưng vẫn nhớ chân thân như huyền thoại

Giòng sữa mẹ nuôi ta, ngày lớn dậy
Ta níu tay mẹ dắt bước đường trần
Ta lắng nghe thầy, cô dạy nghĩa nhân
Ta kết bạn, cùng vui buồn tình tự

Ta gặp em, lại vơi đầy thương nhớ
Từng đêm dài thao thức, ngủ không yên
Em bỏ bùa cho ta rộn trái tim
Ta chìm đắm trong vũng buồn mê muội

Ta bước qua bao nhịp cầu tội lỗi
Cứ ước mơ, hy vọng, rồi đợi chờ
Gom nồng nàn, đau khổ dệt thành thơ
Chờ lá rụng, mưa rơi, trăng mờ tỏ...

Lúc gần em, ta mừng vui khó tả
Phút chia tay, lòng khôn xiết ngậm ngùi
Ta miên man lo thêu dệt, vẽ vời
Rồi trân trọng tôn em lên thần tượng

Mãi nhìn nhau, không nhìn về một hướng
Nên hàn ôn, vinh nhục chẳng bền lâu
Ta mất nhau. Và biển nhớ bắt đầu
Thả thuyền mộng lênh đênh, không định hướng

Ta nhớ lắm, từng phút giây dĩ vãng
Nhớ mái nhà, giếng nước, nhớ hàng cau
Nhớ mẹ già, em nhỏ phía nhà sau
Tiếng gà gáy, tiếng cơm sôi, chiều muộn

Nhớ con trâu kéo cày trên đồng ruộng
Con sáo quẩn quanh, nhảy đậu trên sừng
Nhịp cầu tre lắc lẻo bắc ngang sông
Không chở hết buồn phiền sang phía khác

Ta lưu vong, sống cuộc đời lưu lạc
Nhớ cố hương, từng tấc đất, cọng rau
Ta nhớ em, lòng thắt thẻo, dạt dào
Nhớ da diết, cả quãng đời xa vắng

Ta ngập chìm trong hoàng hôn phiêu lãng
Nếm từng giờ vị đắng kiếp trần ai

.................

Người ở đâu? Cho ta mượn bàn tay
Ta bám lấy, giữa trùng trùng biển nhớ.

                Dương Quân
                     2.19



Sunday, February 17, 2019

QUÁN GIÓ ĐỒNG BẰNG - THƠ TRẦN HOÀI THƯ


     Quán Gió Đồng Bằng

 
Hôm nào bỏ lại rừng An Lão
Trở về nghe gió mặn Năm Căn
Qua Cù lao thuận xuôi Ông Đốc
Ống kính ghi: cuộn khói chiến trường

Chiến trường thì cũng thây người chết
Cũng là biển lệ cũng hờn căm
Trường Sơn chưa dứt cơn kinh động
Đồng Tháp dòng kênh máu đỏ ròng

Giầy trận ngày xưa mòn bụi đỏ
Bây giờ bùn bệt trắng sờn da
Súng colt bỏ lại bên trời cũ
Còn quả tim này quá thiết tha

Người bạn kể gì nghe đứt ruột
Ra trường hai đứa về bên nhau
Nửa năm một đứa về Cao Lãnh
Tìm đứa trôi sông xác cụt đầu

Ta ẩn hầm sâu không thấy nắng
Chiến trường chó đẻ chỉ toàn ma
Ra ngồi hong đít trên cầu ván
Tiếng tắc bùm đã dội từ xa

Bạn chụp giùm ta vài tấm ảnh
Đem về đăng báo anh hùng rơm
Hãy có làm sao điều chỉnh kính
Thêm nỗi buồn lẫn cả cô đơn

Chiến tranh thì vẫn là tranh chiến
Mặc.  Kéo nhau vào quán chị Hai
Mặt trời đỏ ối trên vàm xáng
Banh áo.  Ngâm bài thơ Cổ Lai

Hớp rượu cay cay chiều nhạt nhạt
Rừng lau trắng bạc dòng kinh xa
Ai ngồi đốt thuốc trên bờ xáng
Hay lính bộ binh quá nhớ nhà

Phóng viên đưa máy hồn run rẩy
Hốt hoảng người che mặt ngỡ ngàng
Ôi cả cuộc đời đi đánh giặc
Chỉ xin làm một kẻ tầm thường..


       Trần Hoài Thư. (Tr.U)
             1971