TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, August 30, 2020

TÌNH MẸ CAO VỜI - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TÌNH MẸ CAO VỜI

TÌNH MẸ CAO VỜI


Ngày rằm tháng Bảy lễ Vu Lan
Báo hiếu tứ ân đến đạo tràng
Nghĩa Mẹ ơn Cha còn tại thế
Nguyện cầu chư Phật độ bình an


Con còn có Mẹ ở bên đời
Điểm lại thời gian thắm thoát trôi
Tuổi hạc gần trăm Mẹ sống khỏe
Nhọc nhằn luôn nở nụ cười tươi


Mẹ là tất cả của đời con
Hạnh phúc vô biên, khi Mẹ còn
Bên Mẹ xin đời đời phụng dưỡng
Không dài... còn lại được vuông tròn


Ngưỡng mong Mẹ sống mãi bên con
Hiếu đạo chăm lo ước vẹn toàn
Chín chữ cù lao con khắc cốt
Muôn đời tình Mẹ sánh bằng non


Con quỳ dâng Mẹ đóa hồng tươi
Đại Lễ Vu Lan, tạ Phật Trời
Cầu nguyện Mẹ hiền vui thượng thọ
Con yêu Mẹ lắm nhất trên đời.


Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ. Vu Lan 2017)



Thursday, August 27, 2020

GÁNH TRẦU MỸ HỘI - THƠ DƯƠNG QUÂN





Image result for Gánh trầu Mỹ Hội



 
GÁNH TRẦU MỸ-HỘI 


 Thương nhớ gởi về quê Mỹ-Hội 
Dòng đời thắm thoát bấy nhiêu năm 
Bao mùa mưa nắng bao thay đổi 
Mà bóng người xưa vẫn bặt tăm. 

*** 
Thuở xưa Mỹ-Hội êm đềm quá 
Cây trái sum suê đủ bốn mùa 
Phước Lý về ngang Thành Tuy Hạ 
Nhà em ở dưới rặng cau thưa. 

Nhà em có Mẹ già gầy yếu 
Ba mất từ khi em biết đi 
Mẹ bán thúng trầu lưng buổi chợ 
Nuôi em khôn lớn tuổi xuân thì. 

Ngày ấy anh về thăm Mỹ-Hội 
Qua phà Cát Lái ghé Long Tân 
Tìm em trưa nắng tan phiên chợ 
Thăm Mẹ thăm em đã mấy lần. 

Con gái miệt vườn, không trang điểm 
Nhưng em rất đẹp, tánh ngoan hiền 
Má hồng, mắt biếc, làn môi đỏ 
Giúp Mẹ gánh trầu buổi chợ phiên. 

Anh trai tỉnh lỵ ra trường lớn 
Ăn học, làm quen nếp thị thành 
Hai đứa cùng nhau chung ước hẹn 
Chờ anh đi kiếm chút công danh. 

Mỗi bận trở về thăm xóm cũ 
Ra vườn gom hái lá trầu vàng 
Trầu cau chung gánh - chung duyên nợ 
Đủ nghĩa cho tình ta chứa chan. 

Gặp nhau rồi lại xa nhau nữa 
Căn dặn đừng quên sớm trở về 
Em đứng bên bờ sông Cát Lái 
Nhìn theo như níu bóng người đi. 

Chiếc phà tách bến, dòng sông rộng 
Nước xoáy lao chao đám lục bình 
Run rẩy những chồi hoa tím tím 
Thương em bịn rịn bước không đành. 

Công danh đeo đuổi chi mà khổ 
Đã lỡ bon chen chốn lụy phiền 
Chưa kịp đến ngày tin Mẹ mất 
Gánh trầu giờ trĩu nặng vai em. 

Anh về lần ấy, hay lần cuối 
Ngồi kế bên em xếp liễn trầu 
Chợt thấy bàn tay gầy guộc quá 
Lần đầu xao xuyến nụ hôn nhau. 

Anh đốt trầm hương xin khấn Mẹ 
Sau này được kết nghĩa trăm năm 
Em làm nội trợ, nuôi con nhỏ 
Thôi gánh trầu, thôi những nhọc nhằn. 

Rồi buổi quê hương tàn cuộc chiến 
Anh xa thành phố, sống trên rừng 
Mười năm dày dạn cùng sương gió 
Ai hẹn ngày về giữa gió sương? 

Mỹ-Hội cũng thay từng cảnh sống 
Chợ phiên cần gạo, chẳng mua trầu 
Cau khô, trầu héo, buồn trong thúng 
Vườn cũ thưa dần những bóng cau. 

Em có khi nào qua Cát Lái 
Bến phà đứng đợi một bên bờ 
Nước sông cuồn cuộn xuôi dòng nhớ 
Những mảng lục bình theo sóng đưa? 

Như mảng lục bình trong nước xoáy 
Không về trở lại bến sông xưa
 Giòng đời xô dạt anh xa mãi 
Mà bóng người thương chẳng nhạt mờ. 

*** 
Biết có ai về quê Mỹ-Hội 
Nhắn dùm người cũ mấy lời thăm 
Giờ thân viễn xứ còn trôi nổi 
Xin hiểu lòng nhau - tạ lỗi lầm. 

DƯƠNG QUÂN 


 

Monday, August 17, 2020

TỰ RĂN MÌNH - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT




TỰ RĂN MÌNH

Đời người ngắn ngủi vô thường 
Nói năng cẩn trọng, nhúng nhường mọi khi
Đường trần khúc khuỷu, thịnh suy
Không ganh đua chớ so bì thiệt  hơn

Thị phi danh lợi xem thường 
Xả buông mọi nỗi đừng vương khổ sầu
Ngày trôi qua, mặc bóng câu
Thì tâm sẽ lặng, nguyện cầu an nhiên

Lòng thanh tịnh, tránh ưu phiền
Sống cho trọn nghĩa, ở hiền, không tham
Cũng đừng cố chấp, bi quan
Được thua, khinh trọng, tiêu tan thế thời

Đừng suy nghĩ chuyện qua rồi
Cảm thông tất cả thảnh thơi nhẹ nhàng
Chấp chi miệng lưỡi thế gian
Chấp chi cũng giống gông mang nặng nề

Nghiệp căn vay trả mọi bề
Tâm luôn hướng thiện, tràn trề yêu thương 
Dựng xây công đức thiện lương
Thăng trầm, tan hợp, vô thường, hữu duyên

Một mai về cõi Tây Thiên
Hồn thanh thản dạo, cảnh tiên non bồng.

Hoàng Ánh Nguyệt
SJ. 7.2017



Tuesday, August 11, 2020

QUÁ HAY NÊN ĐỌC



QUÁ HAY

 
 
 
Đến cuối đời , có gì đáng tiếc !
Thay vì nhìn tới người ta thường nhìn lui để rồi tới khi gần đất xa trời bèn tiếc nuối rồi nghĩ ngợi miên man: "Phải chi", "giá mà". Làm như thế đã không giải quyết được sự việc ngược lại khiến người ta ân hận, nuối tiếc, giống như tâm sự của một phụ nữ người Úc trong bài viết "Năm nỗi hối hận của người sắp qua đời" và tác giả Vũ Quí Hạo Nhiên từ đó viết ra bài "Đến cuối đời có gì để tiếc." Sắp ra đi vĩnh viễn mà cứ nằm đó hối hận với tiếc nuối như thế thì không có cách nào thanh thản cất bước lên đường cho được. Không khéo coi chừng đi xuống thay vì đi lên thì nguy quá. Rồi cái vòng lẩn quẩn lại tái diễn. Chi bằng vào cái lúc mà người ta còn minh mẫn đầu óc và khỏe khoắn thể xác áp dụng 66 cái quan niệm sống được Báo Mai ghi nhận như dưới đây thì cuộc đời sẽ trong suốt không vướng bận phiền não và dĩ nhiên chẳng còn ân hận tiếc nuối cái gì ở cãi cõi đời này nữa. 1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nỗi.
3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.
5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.
9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.
10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.
12. Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh.
13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.
14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “ đa khẩu hạ lưu tình”.
16.Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại nó một phát?
17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích.
18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.
19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?
20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó. Nhưng
rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.
21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.
22.Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ?
23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.
24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.
25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới
được tự tại.
26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.
27. Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh.
28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.
29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.
30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.
31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.
32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.
33. Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.
34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi.
35. Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh sẽ rất đau khổ.
36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.
37. Nói một lời dối dang thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?
38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.
39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.
40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.
41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.
42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.
43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “ tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.
44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh.
45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực.
46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người khác được nhưng không bao giờ dối nỗi lương tâm mình.
47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.
48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?
49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
50. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có.
51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.
52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.
53. Thành thật đối diện với mâu thuẩn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.
55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.
56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời, nhưng nó lại gạt anh suốt đời.
57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng
nên thoát một mình.
58. Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.
59. Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.
60. Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.
61. Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.
62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.
63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.
64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
65. Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.
BM --- On Fri, 12/23/11, <gogo@yahoo.com> wrote:
Ðến cuối đời, có gì để tiếc?
Vũ Quí Hạo Nhiên
Một bài viết của một cô y tá người Úc dạy mình nhiều bài học về lẽ sống ở đời. Bài viết được truyền đi trên Internet, nhiều người bấm “like.”
Có một trang blog chỉ in lại bài này thôi mà cũng được tới 52,000 người bấm nút “like.”
Bài viết mang tựa đề “5 nỗi hối hận của người sắp qua đời,” cho thấy những điều người ta tiếc nuối khi biết mình sắp chết.
Tác giả Bronnie Ware là một nhạc sĩ sáng tác, từng là y tá chuyên điều trị người sắp chết. Ðây là những bệnh nhân biết mình không qua được, không muốn chữa trị nữa mà về nhà chờ ngày ra đi vĩnh viễn.
Trong những ngày đó, cô Ware tới chăm sóc họ, cho họ uống thuốc, và họ trò chuyện với cô.
Cô nói, “Họ trưởng thành rất nhiều khi họ phải đối mặt với cái chết của mình.” Khi cô hỏi họ có gì tiếc nuối không, một số câu trả lời cứ trở lại mãi. Dưới đây là 5 câu thường nghe nhất. Cô Ware hiện đã viết thêm thành một quyển sách mang tên “THE TOP FIVE REGRETS OF THE DYING,” nhà xuất bản Balboa Press, có bán trên Amazon.com.
1. “Tôi ước gì tôi có đủ can đảm để sống cho mình, thay vì sống theo ước muốn của người khác.”
Ðây là điều tiếc nuối lớn nhất, cô Ware nói. Khi sắp qua đời, nhìn lại, người ta mới thấy mình có những điều ước chưa bao giờ thực hiện. Hầu hết mọi người còn chưa thực hiện được một nửa điều mình muốn và phải nhắm mắt ra đi biết rằng đó là do chọn lựa của mình. Cô Ware nói: “Ðiều quan trọng là thỉnh thoảng phải thực hiện vài điều mình ước mơ. Ðến lúc mình bệnh thì trễ mất rồi. Sức khỏe là điều kiện để thực hiện nhiều thứ, mất rồi thì quá trễ.”
2. “Tôi ước gì tôi đừng đi làm nhiều quá như vậy.”
Cô Ware nói gần như bệnh nhân phái nam nào cũng nói vậy. Các ông ấy do quá quan tâm việc làm, đã lỡ mất thời em bé hay thiếu niên của các con, lỡ mất tình bạn với người bạn đường. Phụ nữ cũng nuối tiếc như vậy nhưng ở thế hệ các bệnh nhân của cô Ware, số phụ nữ đi làm thường không nhiều. Còn đàn ông, thì “tất cả nuối tiếc đã phí đi quá nhiều phần của cuộc đời cho cuộc chạy đường trường vì sự nghiệp.”
3. “Tôi ước gì tôi có can đảm bày tỏ cảm xúc.”
Nhiều người cố nén cảm xúc để không bị đụng chạm. Kết quả là cuộc đời của họ bị đè nén. Có người còn vì thế mà bị bệnh.
4. “Tôi ước gì tôi giữ liên lạc được với bạn bè.”
Nhiều người không thực sự biết giá trị của tình bạn cũ cho tới những tuần cuối đời và nhiều khi không còn kịp tìm lại bạn cũ nữa. Ðời sống bận bịu, ai cũng có lúc bỏ bê bè bạn. Nhưng khi người ta biết mình sắp chết, người ta trước tiên hết lo sắp xếp vấn đề tài sản đâu ra đấy, nhưng nhiều khi họ muốn sắp xếp để giúp đỡ những người họ quan tâm. Rồi họ lại quá yếu, quá mệt, không làm được việc này. Ðến cuối đời, cái còn lại chỉ là bạn bè và người thân là quan trọng.
5. “Tôi ước gì tôi cho phép mình được hạnh phúc hơn.”
Ðiều đáng ngạc nhiên là rất nhiều người nói lên điều này. Nhiều người phải đến lúc gần ra đi mới thấy là hạnh phúc là một chọn lựa. Nhiều người cứ sống và làm theo thói quen, để quên đi mất mình có quyền thay đổi hết để tìm đến hạnh phúc. Ðến lúc nằm trên giường bệnh, nhiều người lúc đó mới thấy chuyện người khác nghĩ gì, chê bai gì, là chuyện không quan trọng gì hết. Họ chỉ muốn được vui, được cười, được hạnh phúc.
__._,


Kính Chuyển


MINH-KHÁNH-NKT
      San Jose, California
 
 
_



Sunday, August 2, 2020

NHỚ & QUÊN - THƠ DƯƠNG QUÂN





NHỚ & QUÊN

Hỏi người: Còn nhớ đến ta?
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê

Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm

Thì ra từ cõi cao thâm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau

Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu

Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng
Từ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.

DƯƠNG QUÂN