Blog TRĂNG VIỄN XỨ ( HOÀNG ÁNH NGUYỆT)
TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT
TRĂNG VIỄN XỨ
Trăng treo ảo ảnh biên đình
Trăng soi lữ khách độc hành viễn du
Trăng thề hẹn bến tương tư
Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người
(Dương Quân)
Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT
Wednesday, April 24, 2024
Monday, April 22, 2024
Monday, April 15, 2024
Saturday, April 6, 2024
Saturday, March 30, 2024
LỤC BÁT CHO EM - THƠ DƯƠNG QUÂN
LỤC BÁT CHO EM - THƠ DƯƠNG QUÂN
LỤC BÁT CHO EM
Bâng Khuâng
Em về đứng cạnh hoa đào
Màu hoa nhạt thắm hơn màu má em
Nắng xuân như bỗng hồng thêm
Tình xuân ai lắng tiếng tim bồi hồi.
Rộn Ràng
Giai nhân in bóng ven hồ
Nắng nghiêng rớt xuống vần thơ dịu dàng
Gió chiều tĩnh lặng miên man
Nghe như tình nở rộn ràng đâu đây?
Ngậm Ngùi
Đường vào kỷ niệm quanh co
Đến đây một chuyến hẹn hò cuộc vui
Khi em quay gót đi rồi
Cỏ cây cũng sẽ ngậm ngùi nhớ nhung.
Dương Quân
Monday, March 25, 2024
VỌNG CỐ HƯƠNG - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
VỌNG CỐ HƯƠNG
Viễn xứ ngậm ngùi nhớ cố hương
Xuân về thêm tủi phận tha phương
Cây đa trước ngõ còn in bóng?
Bến nước sau nhà vẫn tỏa gương?
Mơ tìm bóng cũ chốn thiên đường
Tơ duyên nay dẫu tình phân lối
Sẽ có ngày vui trọn mến thương.
Hoàng Ánh Nguyệt
(San Jose 2012)
Tuesday, March 19, 2024
HỎI LẠI QUÊ NHÀ - BÀI XƯỚNG - THƠ DƯƠNG QUÂN
HỎI LẠI QUÊ NHÀ - BÀI XƯỚNG - DƯƠNG QUÂN
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay"
Nguyễn Bính
HỎI LẠI QUÊ NHÀ
Bài xướng Dương Quân
Ai có quay về chốn cố hương
Xa xôi cách trở mấy cung đường
Hỏi giùm: "Người cũ còn nhung nhớ?"
Nhắn hộ: "Tình xưa vẫn vấn vương"
Đất khách bôn ba đời lữ thứ
Quê người lận đận kiếp phong sương
Mơ vòng tay khép ân tình lại
Sưởi ấm cho người chốn viễn phương
THẾ THỜI, THỜI THẾ ...
Bài họa Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Vui gì với kiếp sống ly hương!
Bèo dạt mây trôi lạ nẻo đường
Đất khách rảo hoài chân đã mỏi
Quê nhà cách mãi dạ còn vương
Tiếc đời lưu lạc trầm giông bão
Tội kẻ thất thời trải gió sương
Gặp lúc xóa bàn tan cuộc ấy
Anh hùng hào kiệt cũng vô phương!
Cali, USA- Aug, 11,2014
Friday, March 15, 2024
MÙA ĐÔNG NHỚ - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
MÙA ĐÔNG NHỚ THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT
MÙA ĐÔNG NHỚ
Sáng nay liếm tuyết trên môi
Đi trong băng giá chao ơi! nhớ người
Tuyết mênh mông đổ khắp trời
Mà nghe tha thiết thương đời viễn phương
Bao ngày tuyết phủ mù sương
Lòng lâng lâng nặng tình vương không rời
Thủy chung chỉ có một lời
Có buồn đôi ngả ngậm ngùi lao đao
Có buồn đôi ngả ngậm ngùi lao đao
Ngồi ôn lại chuyện xưa sau
Nghìn năm đâu đủ cho nhau đong đầy
Đá vàng nào dễ tàn phai
Ngự trong tim ẩn thương hoài còn thương
Chung tình một đóa quỳnh hương
Vầng trăng đành cũng song phương giang hà
Lời thơ rạo rực trong ta
Bàng hoàng tóc đã sương pha mái đầu
Dẫu đời cuốn mãi về đâu
Nghe từng giọt nhớ gối sầu ngẩn ngơ
Nghe từng giọt nhớ gối sầu ngẩn ngơ
Tuyết rơi rèm vắng bơ thờ
Đổi trao ý thắm mơ giờ phùng sinh
Mà nghe dày những chân tình
Nhìn xuân, tuổi rụng cho mình chờ nhau.
Nhìn xuân, tuổi rụng cho mình chờ nhau.
Hoàng Ánh Nguyệt
Sunday, March 10, 2024
MỜI GỌI MÙA XUÂN - XUÂN NÀY EM CÓ VỀ KHÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN
Xuân hãy về đây, ở lại đây
Xuân ơi ! xin đến với nơi này
Thu buồn năm trước, buồn hiu hắt
Đông lạnh mùa qua, lạnh ngất ngây
Xuân vốn thương đời, chan nắng ấm
Ta vì vỡ mộng, chuốt men cay
Tri âm, tri kỷ? tìm đâu thấy
Chỉ thấy lưng trời, chim én bay
Dương Quân
XUÂN NÀY EM CÓ VỀ KHÔNG
(Để nhớ cố nhân)
Xuân này em có về không?
Thu tàn năm ngoái, mùa đông qua rồi
Trăm thương, ngàn tiếc đầy vơi
Đêm đêm trằn trọc nhớ người viễn du
Vô biên, vô lượng mịt mù
Vô thanh, vô sắc, vô ưu...vô cùng
Mênh mông vũ trụ trùng trùng
Vô ngôn, vô lượng, viễn vông cõi ngoài
Kiếp người, xuân bất tái lai
Xuân qua, như suối, sông dài chảy xuôi
Em từ một tối mòn hơi
Nhịp tim ngừng nghỉ, mộng đời vãng sinh
Em từ nhẹ gót phiêu linh
Đèn khuya leo lét, gia đình hắt hiu
Then cài, cửa khoá sớm chiều
Gối chăn lạnh lẽo, buồn thiu canh dài
Nhang trầm phảng phất hương bay
Chập chờn, đứt nối, lạc loài cơn mơ
Bên thềm gió thoảng nhẹ đưa
Tưởng chừng em trở giấc khuya thở dài
Vẳng xa, tiếng hạc lưng trời
Đêm thâu hun hút, trăng cài màn sương
Chỉ là ảo ảnh vấn vương
Thực hư nhân thế, vô thường, có- không...
Xuân tàn, hè, lại thu, đông
Nhân sinh hữu hạn, quay vòng nắng, mưa
Triền miên nhật nguyệt sau, xưa
Càn khôn chìm nổi, dật dờ phiền-vui
Xuân về ! tuyết giá ngậm ngùi
Nhớ em, còn tận phương trời nào...xa
Xuân là Xuân của mọi nhà
Chỉ mình anh vẫn thiết tha đợi người
Mai đây, Xuân lại qua rồi
Người đi biền biệt ngàn khơi, không về.
Dương Quân
(Mậu Tuất 2018)
Subscribe to:
Posts (Atom)