CŨNG ĐÀNH
(Cảm tác từ bài thơ Thư Viết Ven Rừng của Dương Quân)
Kể từ thôi những vấn vương
Tung tăng trên khắp nẽo đường lãng du
Hân hoan chẳng vướng bụi mù
Chân trời cuối bể, bốn mùa tàn đông
Ánh trăng nghiêng chiếu ven rừng
Soi vô tư bóng lưng chừng trời tây
Trầm luân, bể khổ, dạn dày
Đi trong gió bụi, nặng vai áo cừu
Cà sa, gậy trúc ngỡ sư
Gập ghềnh cõi đó, rối bù nghiệp căn
Muộn màng lần chuổi ăn năn
Người thơ lỗi hẹn, an thân vô thường
Lòng còn tràn ngập nhớ thương
Bỡi chưng lang bạt khó lường bước chân
Mối tình thi hữu phai tàn
Không duyên, không nợ, đa mang lỗi lầm
Cắt dây chuông tiếng vọng trầm
Đâu còn khúc nhạc vọng âm câu hò
Giả từ tình dệt duyên thơ
Trái tim vẫn nóng, mong bờ vai sau
Tình đời là chuổi khổ đau
Thời gian lịm kín xóa nhàu trong tâm
Một mai về cõi trăm năm
Cũng đành chôn chặt kiếp trầm vô ưu.
Cuối cùng cảm tác tình thư
Hẹn về chung cõi, tịnh tu ven rừng.
Hoàng Ánh Nguyệt
(07.13)
No comments:
Post a Comment