TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Friday, November 18, 2016

CÂU CHUYỆN CŨ - THƠ DƯƠNG QUÂN






Câu Chuyện Cũ
(Viết cho một người để tưởng nhớ 
Mẹ của bé Trang)

Thăm anh từ độ mùa thu ấy
Lá rụng chiều hoang ngập lối mòn
Gió lộng em về vương tóc rối
Thu nầy vẫn đậm nét vàng son

Anh nhớ dạo nào lúc tiễn em
Ngoài ga xe lửa, đứng bên thềm
Áo em vàng võ màu trắng úa
Con nhỏ tay bồng - anh khó quên

Con thơ chưa sỏi lời kêu "Mẹ"
Bịn rịn nhìn nhau phút biệt ly
Nắng nhạt vương từng chân bước nhẹ
Buồn sao, người trở lại kinh kỳ

Vài tháng, thư về, em mạnh giỏi
Chong đèn anh viết suốt đêm thâu
Hồi âm với độ vài trăm bạc
Và sắm cho con lược chải đầu

Anh nhớ con anh tóc mượt vàng
Mắt huyền đen nhánh, vẻ khôn ngoan
Miệng con xinh xắn, làn môi đỏ
(Con gái đôi ta phải đẹp toàn !)

Cầu mong cho mẹ, con vô sự
Thành thị dù cho khổ bấy nhiêu
Trang sách, câu thơ, nghề nghiệp khó
Đời nay thiên hạ chẳng ưa nhiều

Thư về lần nữa hôm ăn Tết
Có ảnh em và ảnh của con
Con gái độ nầy mau lớn nhỉ
Trời cho con, mẹ được vuông tròn

Có chồng mang kiếp đời sương gió
Nào có ra gì chuyện lửa hương
Năm tháng gieo neo sầu ngóng đợi
Phấn son lạt lẽo chạnh u buồn

Chiều ấy đang ngồi ngắm ánh trăng
Người em tin đến bảo anh rằng
Mùa thu năm trước em lâm bịnh
Nay đã vùi chôn dưới đất bằng

Đau xót con thơ vừa bốn tuổi
Mắt huyền đã đẫm lệ bi ai
Con ơi! Giờ thiếu tình thương mẹ
Buồn bã làm sao tóc chảy dài

Theo lá vàng rơi nay trở lại
Thăm về quê mẹ một chiều thu
Bên gò cỏ mọc cao hơn tấc
(Em đã nằm yên dưới đáy mồ)


KỲ LINH
1962

(DƯƠNG QUÂN)



No comments:

Post a Comment