VỀ BẾN MỘNG
Hãy đỗ lại thuyền ơi, trên bến mộng
Cất chèo khua tan vỡ cả bờ trăng
Đã nửa kiếp phong yên, đời dậy sóng
Trở về đây yến tiệc, ngắm cung Hằng
Tóc xanh thẳm, buộc thuyền cho lữ khách
Kéo thời gian, tìm lại bóng người xưa
Trong ánh mắt âm u màu quá khứ
Và đôi môi chẳng gợn chút hương thừa
Tôi chuốc chén lưu ly người nhắp thử
Tiệc tẩy trần uống nốt cặn bi ai
Buồn chi nữa mộng mơ đời gió bụi
Đời tang thương, thế sự ngập u hoài
Áo đã bạc, hai vai gầy nhỏ yếu
Nụ cười xưa tắt hẵn ở làn môi
Năm tháng vẫn bơ vơ làm mệnh yểu
Những giòng thơ đâu bán được cho đời
Hãy đỗ lại thuyền ơi ! trên bến mộng
Để lui về ảo giác sống hoang mang
Trôi nổi lắm, thuyền xưa đà dậy sóng
Bến đò trăng đã mấy độ hoang tàn.
Dương Quân
1960
No comments:
Post a Comment