TỰ TÌNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH
Tự Tình
Ta phải giang hồ vì mất nước
Chẳng còn mong trở lại quê xưa
Bao nhiêu kỷ niệm thời thân ái
Như áng mây trôi bóng nhạt mờ.
Bao nhiêu hình ảnh những người thân
Lần lượt ra đi, mất mát dần
Ta vẫn miệt mài nơi đất khách
Dặm trường vó ngựa chẳng dừng chân.
Ai có ngờ đâu nghịch cảnh này
Một đời đi trả thứ không vay
Hay là đã nợ trong tiền kiếp
Bản án lưu vong, chịu đọa đày.
Ta đã từng cam chịu nhục hình
Mười năm giam cấm cảnh điêu linh
Bởi quân người vượn vào ăn cướp
Họng súng căm thù khát máu tanh.
Ta chẳng bao giờ khuất phục đâu
Ngươi đem non nước cống cho Tàu
Ngươi còn hung bạo, còn gian ác
Ta vẫn còn lê bước dãi dầu.
Rồi một ngày kia sẽ tỏ tường
Cơ trời xoay chuyển hết tang thương
Qua cơn bỉ cực, người quang phục
Lũ vượn cùng nhau trở lại rừng.
Hỡi những hồn oan các bạn ta
Bỏ thân trên núi thẳm, rừng già
Vong linh quyện với hồn sông núi
Phò hộ giống nòi khổ nạn qua.
Hỡi sóng trùng dương thuở vượt biên
Nhận chìm bao mạng sống oan khiên
Hãy làm bão lớn xua gian ác
Xin giúp dân ta thoát xích xiềng.
Hỡi người bị giết chẳng toàn thây
Hỡi những dân oan mất ruộng cày
Cháu gái bị lừa buôn tiết hạnh
Đứng lên giành lại núi sông này.
Hỡi những hiền nhân đủ sức tài
Xin dìu dân tộc dựng tương lai
Viết trang sử mới ngời văn hiến
Quét sạch quân tham lũ cướp ngày
Ta chẳng phân vân chẳng tiếc gì
Kiếp người như chuyện đến rồi đi
Nợ đời, ơn nước chưa đền trả
Thanh thản sao đành phút biệt ly.
Trần Trung Bình
No comments:
Post a Comment