NHỚ NẮNG
Bây giờ chắc đã vào xuân
Mà sao vẫn lạnh như gần cuối thu .......
Vẫn mây trũng thấp, sương mù
Vẫn thương nhớ lắm, vẫn tương tư nhiều.
Vì đâu đình đổ, quán xiêu
Thế nhân bỗng chốc tiêu điều xác xơ?
Hỡi ơi! biển nhớ vô bờ
Xuân thu nhạt nắng, dật dờ khói mây.
Hỏi em, đơn giản câu này:
"Bây giờ bên ấy bàn tay ai cầm?"
Ngọt ngào gọi tiếng tri âm
Nắng xuân chắc đã từ tâm trở về.
Tiếng ai đang thốt lời thề
Nửa hồn tỉnh táo, nửa mê luân hồi
Chắc gì giọt nắng vừa rơi
Tìm trong thu cũ có người ngủ quên.
Ngổn ngang một gánh ưu phiền
Chắc gì xuân đến ngoài hiên nắng mừng
Chắc gì đã thật vào xuân
Vì chưa thắm được một lần môi hôn.
Thì ra: Nhớ nắng mỏi mòn
Mà sao xuân vẫn như còn phiêu lưu?
DƯƠNG QUÂN
No comments:
Post a Comment