TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Monday, January 2, 2017

DI SẢN - THƠ TRẦN THUÝ NGỌC




 

Em ở miền Nam ra đất Bắc
Mỗi năm dài một chuyến đi, về
Thăm anh: ngôi mộ buồn ngoài ấy
Gởi nấm xương tàn thuở biệt ly. ......

***

Ngày ấy, quê hương tàn cuộc chiến
Bao nhiêu người bị bắt tù đày
Rằng: đi "cải tạo", rằng: "đi học"
Ai ngỡ vào chung kiếp khổ sai?

Anh cũng bị lừa - đi "cải tạo"
Vào tù không án, khổ triền miên
Giam cầm, đày đọa trên rừng núi
Đói lạnh, tàn thân...cạnh xích xiềng.

Bao năm...rồi tiếp bao năm nữa
Đập đá, phá rừng, vỡ đất hoang
Chặt nứa, trồng rau, đào hốc sắn
Thân tù trĩu nặng gánh gian nan.

Em dỗ con thơ: chờ đợi bố
Bán nhà, bán nhẫn cưới...thăm nuôi
Từng năm, anh ốm gầy xơ xác
Nước mắt nào đong nỗi ngậm ngùi!

Lần lượt, người tiếp người...gục ngã
Xác thân khô héo dập vùi chôn
Góc rừng, xó núi, nơi hoang dã
Gió hú, trăng soi, lạnh tủi hờn!...

Rồi anh, cũng phải lìa dương thế
Bởi bọn cường gian quyết trả thù
Cuồng mộng "búa, liềm" giương ngạo nghễ
Anh đành yên nghỉ giấc ngàn thu.

***

Em lại từ Nam ra đất Bắc
Năm nay, bốc mộ rước anh về
Nhặt gom hài cốt làm Di Sản
Cầu nguyện cho người - thoát cõi mê.

TRẦN THÚY NGỌC
 
 
 
 


No comments:

Post a Comment