THƠ DƯƠNG QUÂN
Tự Tình
Ta phải giang hồ vì mất
nước
Chẳng còn mong trở lại
quê xưa
Bao nhiêu kỷ niệm thời
thân ái
Như áng mây trôi bóng
nhạt mờ.
Bao nhiêu hình ảnh những
người thân
Lần lượt ra đi, mất mát
dần
Ta vẫn miệt mài nơi đất khách
Dặm trường vó ngựa chẳng
dừng chân.
Ai có ngờ đâu nghịch
cảnh này
Một đời đi trả thứ không
vay
Hay là đã nợ trong tiền
kiếp
Bản án lưu vong, chịu
đọa đày.
Ta đã từng cam chịu nhục
hình
Mười năm giam cấm cảnh
điêu linh
Bởi quân người vượn vào
ăn cướp
Họng súng căm thù khát
máu tanh.
Ta chẳng bao giờ khuất
phục đâu
Ngươi đem non nước cống
cho Tàu
Ngươi còn hung bạo, còn
gian ác
Ta vẫn còn lê bước dãi
dầu.
Rồi một ngày kia sẽ tỏ
tường
Cơ trời xoay chuyển hết
tang thương
Qua cơn bỉ cực, người
quang phục
Lũ vượn cùng nhau trở
lại rừng.
Hỡi những hồn oan các
bạn ta
Bỏ thân trên núi thẳm,
rừng già
Vong linh quyện với hồn
sông núi
Phò hộ giống nòi khổ nạn
qua.
Hỡi sóng trùng dương
thuở vượt biên
Nhận chìm bao mạng sống
oan khiên
Hãy làm bão lớn xua gian
ác
Xin giúp dân ta thoát
xích xiềng.
Hỡi người bị giết chẳng
toàn thây
Hỡi những dân oan mất
ruộng cày
Cháu gái bị lừa buôn
tiết hạnh
Đứng lên giành lại núi
sông này.
Hỡi những hiền nhân đủ
sức tài
Xin dìu dân tộc dựng
tương lai
Viết trang sử mới ngời
văn hiến
Quét sạch quân tham lũ
cướp ngày
Ta chẳng phân vân chẳng
tiếc gì
Kiếp người như chuyện
đến rồi đi
Nợ đời, ơn nước chưa đền
trả
Thanh thản sao đành phút
biệt ly.
Dương Quân
...................................................................
Thư Gởi Về Em Gái VN
Có lẽ anh không về gặp
nữa
Những người năm ấy đã
chia tay
Phố phường, thôn xóm,
làng quê cũ
Anh kể như chim đã lạc
bầy.
Có lẽ anh không về gặp
nữa
Họ hàng Nội,
Ngoại...những người thân
Ai còn, ai mất dù thương
tiếc
Rồi cũng nguôi ngoai,
bớt khổ dần
Có lẽ anh không về gặp
nữa
Người em gái nhỏ vẫn chờ
mong
Nhạt nhòa ngấn lệ ngày
đưa tiễn
Chắc đã phôi pha tuổi má
hồng
Có lẽ anh không về gặp
nữa
Những người bất nghĩa,
lúc sa cơ
Thói đời ngã ngựa liền
quay mặt
Giậu đổ bìm leo, bọn trở
cờ.
***
Nghe nói quê mình giờ đã
khác
Kẻ giàu vô cảm sống xa
hoa
Bạo quyền cướp của người
lương thiện
Oan khuất trùm lên khắp
mọi nhà
Nghe nói quê mình giờ đã
khác
Dân nghèo cam chịu cảnh
tôi đòi
Trai hiền xuất khẩu làm
nô dịch
Gái đẹp rao thân bán
nước ngoài
Nghe nói quê mình giờ đã
khác
Biên cương, cột mốc nhổ
lui về
Biển Đông, hải đảo vào
tay giặc
Một lũ bù nhìn đang ngủ
mê.
Nghe nói quê mình giờ đã
khác
Những người yêu nước bị
giam cầm
Bó tay, trí thức đành im
lặng
Vận nước dài theo cảnh
tối tăm
***
Đâu còn như thuở ngày
xưa cũ
Làng xóm yêu thương đậm
nghĩa tình
Thân ái trẻ, già vui
cuộc sống
Bờ tre chim hót gọi bình
minh
Đâu còn như thuở ngày
xưa cũ
Đồng ruộng bao la lúa
chín vàng
Em gái qua cầu nghiêng
nón lá
Nhịp chày giã gạo rộn
thôn trang
Đâu còn những cảnh ngày
xưa cũ
Tà áo tung tăng buổi học
về
Mái tóc em thơ đùa nắng
ấm
Rộn ràng sách vở mỗi mùa
thi.
***
Bao giờ đất nước bừng
tươi sáng
Bóng tối lùi xa gót độc
tài
Anh vẫn nguyện cầu Hồn
Sông Núi
Quê mình sớm thấy được
tương lai.
Để anh trở lại căn nhà
cũ
Có bóng hàng cau tắm
nắng chiều
Thăm những người xưa còn
gặp mặt
Viếng người dưới mộ,
thuở thương yêu
Dương Quân
No comments:
Post a Comment