Ni Sư DIỆU VỢI
(chuyện của L và Tg)
Em và tôi
Có một dạo yêu thương nhau nhiều lắm
Hẹn sẽ về sống dưới mái nhà chung
Tuổi đã cao, không mộng mơ gì nữa
Mong được gần nhau cũng đủ ấm lòng
Tuổi đã cao, nên bình thường giản dị
Dựa đời nhau lúc bóng ngã chiều hôm
Hai trái tim già nua, nhưng bền bĩ
Ngày qua ngày khơi nóng lửa yêu thương
Chỉ có vậy.
mà cũng không được vậy
Một hôm.
Em đi khám sức khỏe trở về
Bác sĩ nói: “Bà bị ung thư ngực”
Phải cắt đi- hai bình sữa
Buồn ghê !
Em lép xẹp như thư sinh gầy yếu
Tóc rụng rơi, như mây trắng mùa thu
Lửa tình muộn vừa nhen lên chợt tắt
Em thì thầm... nghĩ đến chuyện... đi tu
Rồi một hôm
Em trốn đi mất biệt
Chẳng ai còn biết tin tức về em
Hỏi chùa chiền, đều trả lời: “Không biết”
Em bốc hơi?
hay về cõi... mơ huyền?
Tôi buồn lắm
Nhớ thương em khôn xiết
Đã mấy lần đột quỵ vào nhà thương
Cũng may mắn không tật nguyền, suy kiệt
Lại lang thang tìm em khắp nẻo đường
Mùa xuân qua
Có người đi lễ chùa, về bảo:
Đã gặp em nơi Tịnh Thất ven rừng
Em quy y - hiến dâng đời còn lại
Tìm con đường giải thoát kiếp phù sinh
Được tin em
Tôi rất buồn.
Nhưng không hờn giận
Không trách phiền. Mà cảm phục em hơn
Chuyện tình mình, không như Lan và Điệp
Không ai phụ ai.
Vì cao đẹp Tâm Hồn
Tôi tưởng tượng
Ni sư, sớm chiều lo kinh kệ
Lòng trần ai, em đã phủi sạch rồi
Ngưỡng mộ em, tôi chắp tay, tôi xá
Em tu hành. Tôi còn lại mình tôi
Cho tôi xin
được gọi pháp danh em: Ni sư Diệu Vợi
Đường Đạo em theo.
Tôi lầm lũi đường đời
Tôi lầm lũi đường đời .
Dương Quân
No comments:
Post a Comment