Ngồi buồn đếm bước trầm luân
Bao năm rồi vẫn gian truân kiếp người
Tơ trời bao lượt đầy vơi
Đò đời lận đận, thân côi chạnh lòng
Dễ chi quên phút chờ mong
Dễ chi quên được hỏi lòng nào nguôi
Từ khi mình có nhau rồi
Cớ chi sao lại nửa vời...mất nhau!
Nửa vầng trăng ở nơi nao?
Nửa chia niềm nhớ điểm mầu tóc sương
Vận vào ngang trái khôn lường
Sao còn tặng giấc mơ vương đắng lòng
Phù vân, có có không không
Mà bao nhiêu bận theo dòng gian nan
Chiếu chăn giờ cũng nguội tàn
Thì thôi chữ nợ đôi đàng buông xuôi
Mà nghe hụt hẫng chơi vơi
Ôm vầng trăng lạnh ngậm ngùi đêm thâu
Một mình gom nhặt niềm đau
Gom buồn khắc khoải lao đao vô thường
Gom bao cay đắng đoạn trường
Gom đời trôi nổi sầu thương quay vòng
Gom niềm Vô, Hữu, long đong
Chôn theo năm tháng, Có, Không, Tình đời!
HOÀNG ÁNH NGUYỆT
(SJ. 05.18)
No comments:
Post a Comment