Bà ơi!
Từ ngày Bà bỏ đi xa
Hè đi. Hè đến... nữa là hai năm
Bảy trăm đêm, đã khóc thầm
Còn đâu giòng lệ chứa chan tuổi này
Nhớ Bà, ngày lẫn đêm dài
Chập chờn giấc ngủ, loay quay thẫn thờ
Âu sầu, đem gởi vào thơ
Bà ơi! ai biết Bà giờ ở đâu?
Bao la vũ trụ mịt mù
Vô biên cõi ảo, thiên thu vĩnh hằng
Vô cùng, vô tận... thời gian
Bà về chốn ấy, bình an không? Bà
Gian nan, cực khổ, mặn mà, đắng cay...
Trần gian là chốn đọa đày
Tôi mong cho hết kiếp này thì thôi
Con mình đã trưởng thành rồi
“Mỗi năm đám giỗ: Mẹ ơi! Có về?
Đêm đêm - bụi trúc sau hè
Có con chim hót, tiếng nghe thật buồn
“Hay là Mẹ hiện linh hồn
Khiến con chim hót, cha con mình chờ
Một mình Mẹ có bơ vơ?
Cõi tiên, hay cõi nào kia... ngậm ngùi
“Đêm tàn, trăng lặn xa xôi
Con chim vỗ cánh giữa trời đẫm sương
Mẹ ơi! Mưa gió lạnh lùng
Nơi nào Mẹ đến? mênh mông vời vời
“Buồn sao! vô nghĩa kiếp người
Giờ con là đứa mồ côi dại khờ
Chỉ cầu gặp Mẹ trong mơ
Nhớ xưa bên Mẹ, tuổi thơ êm đềm.”
Bà ơi! Trời đất biến thiên
Con người bé nhỏ, yếu mềm ra chi
Đời này tôi đã chán chê
Tôi trông cho sớm được đi theo Bà
Cuộc đời tôi, những xót xa
Khổ buồn, thất bại, phiền hà vận đen
Nhớ Bà, thao thức đêm đêm
Ủ ê tâm sự, ướt mèm gối chăn
Hai năm... rồi... Một Ngàn Năm
Thiên thu, vĩnh viễn... biệt tăm sao? Bà
Hè xưa: nhớ tuổi học trò
Từ nay, hè đến ngẩn ngơ não nề.
Dương Quân
6.18
No comments:
Post a Comment