GIAO THỪA QUÊ MẸ
Anh ở phương trời - anh có biết
Quê nhà giờ đang đón xuân sang
Nghìn hoa khoe sắc hương thơm ngát
Én liệng trời cao ngập nắng vàng.
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Rượu trà, bánh mức, thức ăn ngon
Chợ hoa tấp nập người xuôi ngược
Quần áo xun xoe khắp phố phường
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Riêng mình em chẳng biết xuân sang
Chẳng may áo mới - chờ anh ngắm
Son phấn ra vào, biếng điểm trang.
Tối qua ngồi đọc chồng thư cũ
Anh hẹn đông qua, Tết sẽ về
Em đợi đến mai vàng trổ nụ
Anh còn biền biệt nẻo sơn khê.
Ba mẹ hôm rày nhắc đến anh
Hỏi anh còn ở chốn kinh thành
Hay vùng hoang vắng nào xa thẳm
Dong ruỗi bôn ba bước độc hành.
Phòng em - thu dọn trông tươm tất
Mẹ bảo: Người xa chắc sẽ về
Sông núi cách ngăn, ngày Tết đến
Xe tàu chậm trễ chuyến anh đi.
Tất niên, họp mặt cả gia đình
Đông đủ chiều qua, chỉ thiếu anh
Chạnh nhớ, em buồn rơi ngấn lệ
Thương người viễn xứ, sống lênh đênh.
Anh ở quê người, anh có Tết?
Có dưa hấu đỏ, có mai vàng?
Có đoàn lân múa bên hàng xóm?
Có đón giao thừa, pháo nổ vang?
Có ai mừng tuổi, chúc anh không?
Có tách trà thơm, chén rượu nồng?
Có cúng ông bà? đi hái lộc?
Hay là lạnh lẽo lúc tàn đông?
Hay là chẳng có Tết tha hương
Anh vẫn còn đi vạn dặm trường
Đất khách tủi hờn đời lưu lạc
Quê người vàng võ nhớ quê hương?
Hay là anh yếu, bệnh, linh tinh...
Phải tự lo toan lấy một mình
Ấm lạnh làm sao em ấp ủ
Cho tròn duyên nợ kiếp ba sinh?
Đêm nay lặng lẽ đón giao thừa
Bên ánh đèn khuya ghép ý thơ
Thắp nén hương lòng em khấn nguyện
Cho tình thắm lại mối duyên tơ.
Em nguyện, mười phương hưởng thái bình
Trần gian, nhân loại hết điêu linh
Xóa bao hờn oán, yêu thương lại
Hoa nở trời xuân, ngập cảm tình.
***
Anh ở quê người, anh có biết
Rồi đây hết Tết, lại xuân qua
Trông chừng cánh én ngàn mây vắng
Anh có thương em - có nhớ nhà?
Xuân đi, ngày rộng tháng năm dài
Cho dẫu cuộc đời có đổi thay
Em vẫn đinh ninh lời hẹn ước
Đón chờ xuân mới, buổi tương lai.
DƯƠNG QUÂN
( viết theo Rose Dương)
Anh ở phương trời - anh có biết
Quê nhà giờ đang đón xuân sang
Nghìn hoa khoe sắc hương thơm ngát
Én liệng trời cao ngập nắng vàng.
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Rượu trà, bánh mức, thức ăn ngon
Chợ hoa tấp nập người xuôi ngược
Quần áo xun xoe khắp phố phường
Thiên hạ tưng bừng lo sắm Tết
Riêng mình em chẳng biết xuân sang
Chẳng may áo mới - chờ anh ngắm
Son phấn ra vào, biếng điểm trang.
Tối qua ngồi đọc chồng thư cũ
Anh hẹn đông qua, Tết sẽ về
Em đợi đến mai vàng trổ nụ
Anh còn biền biệt nẻo sơn khê.
Ba mẹ hôm rày nhắc đến anh
Hỏi anh còn ở chốn kinh thành
Hay vùng hoang vắng nào xa thẳm
Dong ruỗi bôn ba bước độc hành.
Phòng em - thu dọn trông tươm tất
Mẹ bảo: Người xa chắc sẽ về
Sông núi cách ngăn, ngày Tết đến
Xe tàu chậm trễ chuyến anh đi.
Tất niên, họp mặt cả gia đình
Đông đủ chiều qua, chỉ thiếu anh
Chạnh nhớ, em buồn rơi ngấn lệ
Thương người viễn xứ, sống lênh đênh.
Anh ở quê người, anh có Tết?
Có dưa hấu đỏ, có mai vàng?
Có đoàn lân múa bên hàng xóm?
Có đón giao thừa, pháo nổ vang?
Có ai mừng tuổi, chúc anh không?
Có tách trà thơm, chén rượu nồng?
Có cúng ông bà? đi hái lộc?
Hay là lạnh lẽo lúc tàn đông?
Hay là chẳng có Tết tha hương
Anh vẫn còn đi vạn dặm trường
Đất khách tủi hờn đời lưu lạc
Quê người vàng võ nhớ quê hương?
Hay là anh yếu, bệnh, linh tinh...
Phải tự lo toan lấy một mình
Ấm lạnh làm sao em ấp ủ
Cho tròn duyên nợ kiếp ba sinh?
Đêm nay lặng lẽ đón giao thừa
Bên ánh đèn khuya ghép ý thơ
Thắp nén hương lòng em khấn nguyện
Cho tình thắm lại mối duyên tơ.
Em nguyện, mười phương hưởng thái bình
Trần gian, nhân loại hết điêu linh
Xóa bao hờn oán, yêu thương lại
Hoa nở trời xuân, ngập cảm tình.
***
Anh ở quê người, anh có biết
Rồi đây hết Tết, lại xuân qua
Trông chừng cánh én ngàn mây vắng
Anh có thương em - có nhớ nhà?
Xuân đi, ngày rộng tháng năm dài
Cho dẫu cuộc đời có đổi thay
Em vẫn đinh ninh lời hẹn ước
Đón chờ xuân mới, buổi tương lai.
DƯƠNG QUÂN
( viết theo Rose Dương)
No comments:
Post a Comment