Chị Học Trò
Chẳng biết xuân nầy chị ở đâu ?
Trời cao - đất rộng- bến sông sâu
Xa nhà chị có buồn không nhỉ ?
Ôi, thấy đau lòng cuộc biển dâu
Tuần qua bãi học trở về đây
Vườn cũ, nhà xưa, cỏ mọc đầy
Lối nhỏ, hoa vàng rơi ngập đất
Sân ngoài tơ nắng phất phơ bay
Ao cá không còn bóng chị in
Hàng cau rũ tóc, đứng nghiêng mình
Chẳng ai bắt bướm ven rào nữa
Biết chị phương nào, em nhắn tin
Anh ấy vẫn thường đến hỏi thăm
Tỏ lòng hối tiếc cuộc trăm năm
Nhưng thuyền đi chở đầy oan nghiệt
Những chuyện vàng son đã nhúng chàm.
Ba má ra vào vẫn hỏi thăm
Vẫn thầm van vái chị bình an
Chị ơi ! Biết bến nào trong, đục
Em sợ rồi đây chị lỡ làng
Cô giáo trường em giống chị nhiều
Mỗi lần tan học, nắng xiêu xiêu
Cô cười, em ngắm làn môi thắm
Nhớ chị, là thương cô bấy nhiêu.
Chị hiểu rằng em thiếu bạc tiền
Mấy lần mua sắm gởi cho em
Nhận quà, sách vở, em thương chị
Mỗi tối chong đèn học trắng đêm
Tết đến, mai vàng nở trước sân
Màu hoa, nhớ áo chị vô ngần
Chị về đây ngắm mà trang điểm
Đem tóc ra vườn hong nắng xuân
Dương Quân
1961
No comments:
Post a Comment