TẮM NẮNG
Đi đâu ta cũng nhớ người
Một thời để gặp, một thời để xa
Một thời dạo bước phồn hoa
Phất phơ trong nắng, bóng tà áo bay.
Ta về, nửa tỉnh nửa say
Gom từng sợi nắng chất đầy chiêm bao.
Nhớ người tắm nắng hôm nào
Xiêm y sương khói, xôn xao núi rừng.
Ôi thôi! Em đẹp quá chừng
Nắng mê man bỗng mấy từng đảo điên
Hỏi người: Có thật là tiên?
Lối nào em đến vẫn nguyên hình hài?
Người rằng: Chữ NGHIỆP xưa nay
Nắng tơ đã mắc làm dây oan cừu
Liều mình, ta chẳng ưu tư
Yêu em trọn kiếp để chờ hóa thân.
Một mai dẫu có lìa trần
Xin làm tia nắng để gần bên em
Để gần một đóa thiên nhiên
Thơ ta khép lại chữ DUYÊN luân hồi.
Vì chưng nắng rớt trên trời
Xuống trần gian để cho người chói chang
Nắng lên rực rỡ huy hoàng
Thấy em ngồi giữa ngai vàng cõi thơ.
Bao giờ cho đến bao giờ
Ta, thần dân vẫn tôn thờ Tiên Nương.
DƯƠNG QUÂN
No comments:
Post a Comment