TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Friday, February 16, 2024

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ - THƠ DƯƠNG QUÂN


TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ - THƠ DƯƠNG QUÂN

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ


Hỡi tri kỷ! Có biết chăng:


- Trời đất bao la, lòng người chật hẹp
Tình chớm lên ngôi, đã vội phai tàn
Đời chưa thăng hoa, tương lai vụn vỡ
Hữu hạn kiếp người, vô tận thời gian


Ngoảnh nhìn lại, bao người vào thiên cổ
Đã lặng câm, im ắng đến tê người
Cõi vô minh, lời thỉnh cầu tuyệt vọng
Vũ trụ buồn, “hình nhi thượng” chơi vơi


Ta vẫn ngồi nghêu ngao trong bóng tối
Đợi trăng lên, chờ trăng lặn, canh tàn
Tiếng cú kêu, nhạc côn trùng ai oán
Sương đầm đìa, sầu mộng vẫn chưa tan


Ta còn lại, “thiên ban tam thốn dụng”
“Nhất đán vô thường, vạn sự hưu vong”
Ta thả nổi, đời phong trần lưu lạc
Lũ vượn người đã bán rẻ non sông


Ai cũng như nhau: “Hữu hình hữu hoại”
Nợ áo cơm, lời giáo huấn Thụ Nhân
Ta, hạt cát, giữa chập chùng sạn sỏi
Đã khiến ta mắc mướu bẫy đường trần


Nhưng chẳng hề chi. Lưới trời lồng lộng
Một mình ta, ngồi luận cổ suy kim
Ta nhớ cố tri, ta thương tiền kiếp
Ta giận đời này, lừa lọc bon chen


Biết bao kẻ, hắt hiu buồn số phận
Hãy nói KHÔNG, với hệ lụy thường tình
Ta chán lắm, cảnh “đêm dài lắm mộng”
Người cứ chờ, rồi sẽ tới bình minh


Ta bất mãn chung thân. Rồi tự hỏi:
Giá khi xưa, ta đừng có trên đời
Để khỏi vướng nhọc nhằn, mang phiền lụy
Thế gian này đỡ ô nhiễm. Lôi thôi!


Dương Quân   
5.18


No comments:

Post a Comment