THĂM LẠI SÀI MÔN
(Gởi H.T)
Năm xưa ta đến chốn này
Lá hoa tươi thắm cửa Sài, Quán Thơ
Tiếng bằng, tiếng trắc xa đưa
Thi ngâm xướng họa sớm trưa rộn ràng
Tao nhân, mặc khách quây quần
Phun châu nhả ngọc sáng ngần văn chương
Dịu dàng quán chủ Huệ nương
Trâm anh đài các, sắc hương đa tài
Ta người tự viễn phương lai
Lạ lùng nên chỉ đứng ngoài nghe thơ
Lòng thầm ngưỡng mộ ngẩn ngơ
Lượm từng chữ rớt phất phơ mé tường.
Thật là hào sảng thiên lương
Lung linh hòa quyện khói sương lưng trời
Ta về lựa ý thơ rơi
Ủ vần thanh lịch, ươm lời quang minh
***
Lâu ngày ở chốn biên đình
Nhớ Sài Môn lại một mình đi thăm.
Hỏi người cỡi gió xa xăm
Nghe tin quán chủ âm thầm viễn du
Đà thôn* mây thấp, sương mù
Thọ tang từ mẫu hồn Thu não buồn.
Ta tìm đến cỗng Sài Môn
Quán Thơ lặng lẽ, bên tường lá rơi
Khách thơ thưa thớt đôi người
Tiếng thơ đồng vọng thoảng rời rạc đưa.
Chủ nhân về đó hay chưa
Để lòng lữ khách nhớ thơ ngậm ngùi.
Dương Quân
* Đà Lạt
No comments:
Post a Comment