LỜI KHUYÊN CAO CẢ
(Thơ vui)
-Em rằng, nên học tu Thiền
Để xua đi những ưu phiền nhân gian
Để thân, tâm được nhẹ nhàng
Để sau về chốn thiên đàng thong dong
-Em rằng, cần học tu Thiền
Nghiêng vai trút gánh nợ duyên cõi trần
Xa rời kiếp tạm phù vân
Tìm bờ bến Giác, đến gần Vô Ưu
-Em rằng, phải học tu Thiền
Nghiệp căn sẽ dứt, Tiên Thiên sẽ về
Huệ tâm sẽ Đắc nguyện thề
Càn khôn hóa giải bánh xe Luân Hồi
Nghe em...
Ta đi lên núi tu Thiền
Thấy vầng nhật nguyệt bên triền mây xa
Ta ngồi dưới gốc cây già
Ba năm tụng niệm Di Đà cổ kinh
Ta Quên chữ Ngã cho mình
Nhưng còn chữ nhớ đậm tình yêu em
Nhớ em mắt ướt, môi mềm
Câu kinh tụng đọc gợi niềm xót xa
Bởi còn nặng nghiệp ta bà
Ta đi xuống núi bôn ba vì nàng
Ba năm mưa gió phủ phàng
Chỉ mong một phút được choàng vai em
Em ơi! Đừng nói gì thêm
Kiếp này chưa được, tu Thiền làm chi?
Ta về tìm lại em đây
......................................
“ Ơi kìa! Đứa bé trên tay em bồng?”
DƯƠNG QUÂN
No comments:
Post a Comment