ĐỜI NGƯỜI
Đời người đang dở...thường tình
Nào ai đi suốt hành trình bên nhau
Dẫu cho cay đắng thế nào
Xua đi tăm tối, dạt dào niềm tin
Thời gian thắm thoát trôi nhanh
Được rồi lại mất, nhục vinh, thế thời
Khó khăn chớ oán trách trời
Thong dong tự tại sống đời an nhiên
Không gây thù hận lụy phiền
Chữ nhân chữ đức, vững bền dài lâu
Quanh đi ngoảnh lại bạc đầu
Duyên rời nợ giữ lao đao xứ người
Khi anh quay gót đi rồi
Vầng trăng viễn xứ ngậm ngùi nhớ thương
Vẫn còn đau thắt đoạn trường
Dẫu ngàn năm mãi vấn vương bóng hình
Trầm luân nặng nợ thế tình
Trần gian vạn nẻo gập ghềnh sông mê
Bóng chiều, tuổi muộn, ủ ê
Níu đôi chân mỏi lê thê dặm dài
Thân tàn đất khách, xuân phai
Đường đời muôn mối đắng cay chán chường
Dứt trừ thống khổ tai ương
Sống đời thanh tịnh vô thường xá chi
Nghiêp căn, dẫu đến hạn kỳ
Bước ra khỏi kiếp còn gì nữa đâu
Rời xa cõi tạm phù du
Đi về thiên cổ ngàn thu vĩnh hằng.
Hoàng Ánh Nguyệt
SJ.2016
No comments:
Post a Comment