GIỮA CƠN MÊ
Thân tặng Dương Quân
Giữa “Chập Chờn Cơn Mê”
Tình tràn “Trên Đỉnh Nhớ”
Em ơi! Ta chới với…
Buông “Điểm Hẹn Sau Cùng”
Trời đã ngã hoàng hôn
Biển xa - Bờ cát trắng
Ta - Một mình thơ thẩn
Giữa bóng tối vây quanh.
Muốn trải một tâm tình
Chẳng biết ai bày tỏ!
Ta nghe như trong gió
Có giọng nói thì thầm
Phải tiếng của em chăng?!
Thỏ thẻ lời thương nhớ
Em ơi! Ta bỡ ngỡ
Lắng nghe trọn nỗi lòng…
Đang lan toả mùi hương
Của loài hoa trăm sắc
Em ơi! Ta lật đật
Đón nhận mảnh tình rơi
Thân xác ta rã rời
Giữa tâm hồn bão loạn
Chân tay ta lạng quạng
Giấc ngủ chẳng bình thường
Ta mơ tưởng em luôn
Với nỗi niềm nhung nhớ
Ta giật mình… tỉnh lại
Chỉ là giấc mê thôi!
Thế Nhân
(Ngày 24-10-2010)
No comments:
Post a Comment