TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Thursday, February 23, 2017

NGƯỜI CHỊ NGÔ QUYỀN - NGUYỄN HỮU HẠNH

  
NGƯỜI CHỊ NGÔ QUYỀN
 
Từ cơ duyên đến với sinh hoạt Ngô Quyền hải ngoại gần 20 năm, được sự yểm trợ của quý Thầy Cô, từng người anh, người chị nhất là những người bạn cùng ở đôi bờ khóa 8. Qua những bài viết về những sinh hoạt của Ngô Quyền, viết về người Thầy, Người Cô, những người anh, người bạn. Với những cảm nhận mộc mạc, lối hành văn bình dân học vụ, gởi trọn theo từng bài viết đã mang đến người đọc, cũng  lắm kẻ thương người ghét, nhưng cũng đủ lãng quên đời. Nhưng làm sao để cuộc đời quên lãng, khi còn nhiều điều còn chưa được viết... về một  người chị Ngô Quyền.
Tên những người chị Ngô Quyền đã trở nên gần gũi, Chị Phan Mỹ Thể, chị Hoàng Ánh Nguyệt, chị Hoàng Sĩ Cư, chị Nguyễn Xuân Hương, chị Kiều Oanh Trịnh, chị Nguyễn Thị Thêm, chị Phạm Thị Xoàn, chị Lương Thị Sao… Ở mỗi người chị đều để lại sự kính mến vô cùng thân thương, có người chị thỉnh thoảng hoặc thường xuyên gặp mặt, còn có những người chị chỉ được những lời nhắn, nhẹ nhàng êm ái lúc nửa đêm từ những email cuối tuần. Đây là món quà tinh thần vô giá, vẫn tự cho mình được hưởng ơn đời. Nếu tin rằng có kiếp sau và nếu được làm người vẫn hằng mong còn có những người chị Ngô Quyền. 
Hạnh phúc hơn lại có người chị Ngô Quyền rất thân quen, chị là chị một người bạn đúng hơn một người em rất thân trong những ngày gian khó. Được gặp chị trong nhiều lần họp mặt, từ Ngô Quyền đến Biên Hòa, đôi lần đến nhà chị được chị mời những thức ăn, gồm những trái cây hoặc tô mỳ dã chiến, được biết  được nghe về những chuyện cũ Biên Hòa, chuyện những đàn anh Ngô Quyền cùng lớp với chị, nhất là được nghe tâm sự một chút  về gia đình  hôn nhân với ít nhiều đắng cay.
  Hình như có sự không công bằng của tạo hóa, qua sự thử thách quá nhiều phiền muộn, dành cho người con gái bé nhỏ mảnh mai như chị.  Và hai chữ “vô thường” không phải là lời ủi an …
 
Đêm họp mặt Di linh được tổ chức vào tối  chủ nhựt tại nhà hàng Grand Garden thành phố Westminster. Chưa từng đến Di Linh vùng đất đầy mộng mơ của Bảo Lộc, Lâm Đồng miền Trung nước Việt, nhưng được đến với Di Linh qua những sinh hoạt giao tiếp các hội đoàn. Di Linh phải chăng cũng là vùng đất địa linh nhân kiệt, nên đông đảo những khuôn mặt thành công những văn nhân thi sĩ hải ngoại đến tham dự.
Được biết đây là lần đầu tiên hội ái hữu Di Linh tổ chức họp mặt, qui tụ các cựu học sinh các trường trung học Bảo Lộc, Lâm đồng. Trong khi chờ đợi, ban tổ chức cho chiếu Slide show hình ảnh Thầy Cô đã giảng dạy các trường trung học tại Di Linh, bất chợt hiện lên một hình ảnh thân quen cứ ngỡ rằng  hoa mắt, người giống người…
Sau những lễ nghi khai mạc, đại diện Ban Tổ Chức đã nói lên ý nghĩa ngày họp mặt Di Linh, vài nét tiểu sử về vùng đất, những trường học, công lao của những người Thầy, người Cô  với tinh thần “ Tôn Sư Trọng Đạo”. Tên những người Thầy Cô được mời lên sân khấu, để nhận những bó hoa thể hiện tình cảm của những người học trò, như sự biết ơn dành cho Thầy Cô cũ.
Bất chợt... sung sướng và ngưỡng mộ khi tên một người thân quen được trân trọng xướng lên, người chị của tôi người chị khóa 5 cũng là một cô giáo của Ngô Quyền. Không biết chị dạy ở Di Linh thời gian nào, nhưng đêm nay trong giây phút này  là cả sự vinh dự  không chỉ dành riêng cho chị, còn dành cho trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa.
 Chị là nữ giáo sư độc nhất đứng giữa đông đảo các giáo sư được vinh danh trong buổi họp mặt trang trọng “Đêm Di Linh Hội Ngộ”. Cô giáo của trường Trung Học Di Linh, hình ảnh của chị hiền dịu nổi bật trước đám đông, trước đồng nghiệp. 

cnhung2
Gần giống như những hình ảnh trước đây trong sinh hoạt Ngô Quyền. Đẹp hơn hết vẫn là những nụ cười, những tình cảm của học trò Di Linh dành cho chị… ”Cô ơi! Còn nhớ em không?”.  Nghe sao ngọt ngào cũng đủ ấm lòng.

cnhung5
Người chị Ngô Quyền! Chị nghèo lắm không nhà xe, không sự nghiệp. Nhưng chị giàu lắm, từ hành trang của quý Thầy Cô của trường Ngô Quyền đã trang bị cho chị. Chị giàu hơn thế nữa, giàu những tình cảm quý mến của đồng nghiệp, học trò của trường Lê Lợi Di Linh như một chứng nhân. Con người một khi lìa đời sẽ không mang theo của cải, nhưng đã có một gia tài bằng sự quý mến của tha nhân, từ chức năng của một nhà giáo với tấm lòng nhân hậu. Phải không người chị quý mến của tôi? Người chị Ngô Quyền.
NGUYỄN HỮU HẠNH

cnhung3cnhung1



No comments:

Post a Comment