BỘI LAN. (Phần một)
Sông Trường Giang thượng nguồn từ tỉnh Thanh Hải, xuôi qua Tứ Xuyên đổ xuống Vân Nam, rồi đâm ngược về lại Tứ Xuyên chảy qua Hồ Bắc đến Triết Giang, cuối cùng đổ ra biển.
Cũng giống như Đại Hoàng Hà, nước sông Trường Giang mang nhiều phù sa và chảy rất xiết. Trên đoạn sông dài mấy trăm cây số lấn vào Vân Nam, có một quãng rẽ khúc rất gắt, nơi đó mọc lên một thị trấn khá sầm uất tên Lệ Giang.
Từ Lệ Giang theo con lộ nhựa đổ xuống hướng Nam độ mươi cây số thì gặp một ngã ba. Ngã bên trái chênh chếch phía Tây Nam về Côn Minh. Ngã giữa về Đại Lý. Ngã còn lại bên phải đi chừng hơn trăm cây số đụng huyện Kiến Xương thì cùng đường.
Kiến Xương là huyện nhỏ. Dân số chưa tới một vạn người. Tuy cách Lệ Giang không xa, nhưng đời sống người dân ở đây hầu như tách biệt hẳn với những tiện nghi văn minh bên ngoài. Cả huyện, trừ trụ sở Uỷ Ban Nhân Dân vừa được tu bổ năm ngoái là tương đối còn mới, phần còn lại của phố huyện là những dãy nhà xưa cũ được cất lên hàng trăm năm trước. Nếu giấu đi căn nhà của Uỷ Ban và giấu luôn cả mấy vị cán bộ mặc quân phục, thì khách viễn lai lạc bước vào huyện sẽ ngỡ mình đang sống dưới triều đại của Từ Hy thái hậu. Quả vậy, dân chúng ở đây bảo thủ đến mức độ khinh bỉ mọi sản phẩm văn minh đến từ thành phố. Để chứng tỏ điều đó, họ vẫn khoác lên người những bộ y phục rườm rà, lượm thượm đầy màu sắc của thời đại Mãn Thanh xa xưa. Và trong mọi sinh hoạt thường nhật về nấu nướng, không có một nồi cơm điện hiện đại nào có thể thay thế được cách hấp gạo cổ truyền của họ. Cũng đừng nên nói gì về bóng đèn điện và TV. Đối với họ, cây đèn dầu Hoa Kỳ được thắp sáng hằng đêm trong nhà đã là một sự chấp nhận miễn cưỡng lắm rồi. Thế nhưng, Kiến Xương vẫn chưa phải là ranh giới cuối cùng của nền văn minh nhân loại. Còn một nơi nữa bảo thủ hơn, nghiệt ngã hơn với những tập tục nghiêm khắc tàn nhẫn mà giữa thời đại văn minh hiện đại , khó ai có thể tưởng tượng một nơi chốn như thế vẫn còn tồn tại trên quả đất này. Đó là làng Cối.
Làng Cối cách huyện Kiến Xương mười hai cây số. Đến làng Cối phải đi bằng đò trên nhánh sông Phù Lệ, một phụ lưu của sông Trường Giang. Nhân số của làng khoảng trên dưới sáu trăm người, chia ra làm nhiều nhóm gia cư trải đều qua mấy ngọn đồi. Tuỳ theo quan hệ nhiều ít, có nhóm năm sáu nóc gia, có nhóm chỉ hai gia đình gom lại sống chung với nhau. Gia trưởng lúc nào cũng là người đàn ông cao niên nhất trong nhóm, với đầy đủ quyền lực trong tay, có thể quyết định mọi thứ, kể cả cái chết cho những người phạm tội nặng trong gia đình.
Về chế độ xử lý tội phạm, làng Cối vẫn duy trì những hình phạt tàn nhẫn đã có từ nhiều thế kỷ trước và coi đó như những luật lệ tự nhiên cần thiết để bảo vệ trật tự cùng đạo lý cho làng. Về điểm này, cán bộ của ông Mao Trạch Đông đã thất bại hoàn toàn trong việc giáo dục dân làng học tập theo nếp sống mới cùng đạo đức cách mạng. Đã có không ít cán bộ mang trách nhiệm "dạy dỗ" lên làng Cối mong thay đỗi đám người "lạc hậu" ở đó, nhưng đành thất vọng trở về. Đúng ra, chính quyền Vân Nam vẫn có thể dùng những biện pháp mạnh để "cải tạo" đám dân làng Cối. Nhưng, xét cho cùng, họ chỉ là một nhóm nhỏ sống hiền hoà quanh quẩn với đồi núi ruộng vườn, không chống đối đả kích cách mạng thì chẳng cần phải "giáo dục" họ làm gì. Bởi vậy, huyện ủy Kiến Xương Lâm Dự Phiêu chẳng những không thèm gửi cán bộ lên quản lý làng Cối, mà ngược lại còn làm ngơ để dân làng tự mình giải quyết và xử lý mọi chuyện.
Làng Cối đêm nay rộn rịp khác thường. Trên cánh đồng trống cạnh con đường đất bên mé sông Phù Lệ, đã có hàng trăm người đứng thành vòng tròn bao quanh hai chiếc củi gỗ lớn. Mấy chục ánh đuốc bập bùng nhẩy múa trên những khuôn mặt thâm trầm của đám đông, làm tăng thêm vẻ nghiêm trọng cao độ. Mọi ánh mắt giận dữ đổ dồn vào hai thân thể trần truồng của đôi nam nữ ngồi co ro trong mỗi chiếc củi. Người con trai tuổi trạc hai mươi, thân thể vạm vỡ ngồi co quắp nơi góc củi với đôi mắt sợ hãi, tuyệt vọng. Thiếu nữ độ chừng mười tám. Tuy bị phơi trần thân thể giữa đám đông, nhưng không hề lộ chút e thẹn và sợ hãi. Trái lại, nàng còn ngước đôi mắt sáng quắt căm hờn nhìn những người bu quanh như thách đố. Thân thể trắng ngần của cô gái với đôi bầu vú căng tròn phơi bày trọn vẹn dưới những ánh đuốc bập bùng mờ ảo trông quyến rũ dị thường. Một vài người đàn ông trong đám đông vội nghoảnh mặt đi, tránh không nhìn trực tiếp vào thân hình trần truội của người con gái. Phải chăng họ sợ dục tính trong lòng sẽ bị khơi động, hay thầm tiếc thương cho thân xác tuyệt mỹ của cô gái kia trong chốc lát sẽ bị dìm sâu dưới dòng sông Phù Lệ?
Lý trưởng Tạ Ký, một ông già gầy gò nhỏ thó, người lảnh đạo tinh thần cùng trách nhiệm duy trì phong tục và truyền thống của làng Cối, bước đến bên hai chiếc củi ra dấu cho mọi người im lặng. Ông húng hắng ho mấy tiếng rồi cất cao giọng:
-Kính thưa bà con. Như bà con đã biết, đôi gian phu dâm phụ này coi thường đạo lý tổ tiên, làm điếm nhục gia phong, lừa chồng dối vợ. Cả hai đã tư thông dan díu làm điều xằng bậy. Tội lỗi đó không thể tha thứ được, chỉ có cái chết của chúng nó mới rửa được nỗi xấu hổ của dân làng ta-chỉ vào chiếc củi nhốt cô gái, Tạ Ký gằn giọng-con quỉ cái này...từ giờ trở đi cho đến khi mi xuống âm phủ, mi không còn là dâu nhà họ Trương nữa mà phải mang lại cái họ Nhạc thối tha của nhà mi. Còn thằng kia...mi đã trét bùn lên mặt của lão Hà cha mi, thì mãi mãi mi phải làm một con ma không tên họ.
Tạ Ký ngưng nói nhìn vào đám đông phất tay ra hiệu. Đám đông bỗng vẹt ra chừa lối đi cho sáu người thanh niên khiêng hai chiếc rọ dài đan bằng tre vào đặt kế bên hai chiếc củi gỗ. Trái với người thanh niên khi nhìn thấy chiếc rọ đã lịm đi trong nỗi sợ hãi, người con gái lại buông tiếng cười ngạo nghễ lạnh buốt khiến đám đông cũng rợn người. Trong khoảng khắc, như đã quen việc, sáu gã thanh niên trói ngược cánh tay của cô gái và gã thanh niên, rồi luồn thân thể trần truồng của họ vào hai rọ tre. Những mảnh tre đan bén ngọt cứa vào da thịt của hai tội nhân làm bật máu. Không một tiếng rên rỉ từ họ, ngoại trừ đôi mắt u uẩn của hai người nhìn nhau như trao đổi yêu thương lần cuối.
Đợi mấy người thanh niên cột xong miệng rọ, Tạ Ký nói:
-xin mời gia chủ hai họ Trương, Hà...
Gia đình họ Trương gồm cha mẹ dâu con cả thảy hai mươi tám người, bước ra từ nhóm người bu quanh đến bên chiếc rọ bó lấy thân hình rước máu của cô gái. Tuần tự, từ già đến trẻ, mỗi người chỉ tay vào rọ buông một câu nguyền rủa rồi nhổ toẹt nước bọt vào cô gái. Xong, mọi người bước lui vào đám đông như cũ. Riêng có một bé trai độ bốn tuổi lại nhào đến ôm lấy chiếc rọ của người con gái khóc nức nở.
-Thái thái (bà xã). Sao người ta lại bắt thái thái? Thái thái có đau không? Người ta đem thái thái đi đâu? Tối nay tôi ngủ với ai?
Một bà xồn xồn, ý chừng là mẹ của cậu bé, chạy ra lôi ngược cậu về chỗ cũ. Thằng bé vùng vẫy khóc lớn, khiến người đàn bà nổi giận tát một cái thật mạnh vào mặt nó. Bà quát lớn:
-Đồ ngu...nó không còn là vợ mi nữa. Nó là con quỉ. Nó đã ngủ với thằng trong rọ kia. Hiểu chưa?
Thằng bé nín khóc ngơ ngác nhìn mẹ. Nó chẳng hiểu gì cả. Đầu óc non nớt của nó chưa thấu đáo được hết những gì người lớn đang làm. Chỉ mới đêm qua, khi nó chợt thức giấc giữa đêm và khóc toáng lên vì không thấy thái thái (vợ) của nó nằm bên cạnh làm mọi người phải bừng dậy. Để rồi sau đó chứng kiến tận mắt vợ nó trần truồng đang ôm chặt gã tình nhân ngủ vùi sau cuộc truy hoan trên đụn rơm sau nhà. Nó kinh ngạc khi thấy mọi người giận dữ đánh đập cô ta thật tàn nhẫn, chỉ vì một trò chơi rất vui mà nó đã tham dự hàng đêm. Như những đêm, nàng ôm sát nó vào lòng rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của nó lên bầu vứt căng cứng, để nó nghịch ngợm một cách thích thú theo những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của nàng. Và, có khi nó còn cao hứng cắn mạnh vào đầu vú để nàng phải oằn mình đau đớn. Nhưng rõ ràng nàng đã không chút oán giận, lại còn mỉm cười dịu dàng với nó trong bóng đêm. Sao mọi người lại giận dữ vì một trò chơi rất vui như vậy? Và người ta lại sắp sửa mang nàng đi thật xa khỏi đời nó. Rồi đêm nay, những đêm sau nữa ai sẽ là người ru nó vào giấc ngủ với trò chơi đầy thú vị như nàng?
Toàn gia họ Trương lui vào đám đông đã lâu, vẫn không thấy thân nhân của người thanh niên hiện diện để chu toàn thủ tục cuối cùng. Tạ Ký nhìn quanh quất hô lớn:
-Xin mời Hà tiên sinh...
Đám đông lao xao nhưng không có người nào bước ra. Chờ một lúc, Tạ Ký cau mày , giọng có mòi bực bội:
-Gia đình họ Hà không lộ diện thì ta cứ tiến hành, không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Quí vị có đồng ý không?
Nhiều tiếng gắt gõng vọng ra từ đám đông:
-quăng cái đồ chó đẻ đó xuống sông cho rồi dài dòng làm chi...lẹ lên còn về ngủ cho việc đồng áng ngày mai.
Tạ Ký nhìn sáu gã thanh niên gật đầu ra hiệu. Đám thanh niên tỏ ra thành thạo, xốc rọ lên vai. Rồi cứ thế, ba người khiêng một rọ đi thật nhanh ra bờ sông Phù Lệ. Đám đông cầm đuốc sắp thành hàng dài theo sau như một đoàn lữ hành ma quái chập chờn theo ánh đuốc.
Dòng sông tối đen một cách đáng sợ. Những ánh đuốc bập bùng chỉ đủ sức soi sáng khoảng nhỏ khiêm nhường sát mé nước, nơi có chiếc xuồng con đang cắm sào đợi sẵn. Vài tiếng khóc sụt sịt của mấy người đàn bà trong đám đông khi hai chiếc rọ tre được đặt xuống lòng xuồng. Rồi, sau cái phất tay của lý trưởng Tạ Ký, chỉ có bốn gã thanh niên cầm hai bó đuốc nhẩy phóc lên xuồng chèo thật nhanh ra khoảng tối giữa dòng sông.
Bấy giờ, trên khúc sông tối đen vắng lặng, xa xa chỉ còn thấy lờ mờ hai ánh đuốc, bổng trổi lên hai tiếng hét hãi hùng kèm theo tiếng động lớn của vật nặng bị ném xuống nước. Tiếng hét bi thảm mang nỗi sợ hãi lẫn tuyệt vọng kéo dài lê thê trên dòng sông, rồi tắt nghẽn đột ngột trong bóng tối vô tình, lạnh lùng của đêm vắng.
oOo
Trong mười bốn nhóm gia cư ở làng Cối, thì nhóm của ông Hồ Từ Phúc thuộc loại nhỏ nhất. Toàn gia chỉ có bảy người sống trong hai căn nhà đối mặt nhau. Ông Hồ dáng người gầy gò, mới ngoài bốn mươi nhưng trông già hơn số tuổi rất nhiều vì hàm râu dài dưới cằm cùng khuôn mặt khắc khổ, nghiêm nghị. Tuy thế, bản tính của ông lại rất đôn hậu hiền hoà, luôn sẵn sàng giúp đỡ bà con láng giềng. Vợ ông Hồ lớn hơn chồng mười tuổi cũng là người hiền lành tháo vác và tốt bụng. Những người còn lại gồm: vú Chúc, cùng tuổi với bà Hồ, lo quán xuyến mọi việc trong nhà; Bội Lan, vợ của Hồ Kiến Lạc, đứa con trai duy nhất mới năm tuổi của ông bà Hồ; lão Phùng khoảng sáu mươi tuổi, người giúp việc lâu năm trong gia đình, và sau cùng là A Ngưu, cháu trai của lão Phùng, một thanh niên cường tráng khỏe mạnh mười bảy tuổi, phụ giúp gia đình ông Hồ những công việc đồng áng nặng nhọc.
Năm ngoái khi về làm dâu nhà họ Hồ, Bội Lan vừa đúng mười sáu tuổi. Nàng là một cô gái dịu dàng với khuôn mặt thuỳ mị. Ở cái tuổi mới lớn, Bội Lan toát ra một vẻ đẹp mộc mạc và thật quyến rũ khiến người đối diện không khỏi đem lòng ngưởng mộ. Kể từ ngày về dưới mái nhà họ Hồ, với bản tính hồn nhiên vui vẻ, Bội Lan đã mang đến cho mọi người những chuỗi ngày đầm ấm và thú vị. Có những đêm trăng sáng, mọi người ngồi quây quần trên mấy tấm chiếu trải giữa sân đan rổ, ông Hồ nâng tách trà nhìn bàn tay mềm mại của Bội Lan thoăn thoắt luồn những sợi lạt vào thành rổ mà thấy niềm vui tràn ngập trong lòng. Thật là may mắn cho ông khi lựa được một nàng dâu ngoan hiền, siêng năng và đẹp đẽ như Bội Lan. "Thằng Lạc quả là tốt số" ông thường hay nghĩ như vậy, rồi có lúc lại kín đáo âu yếm nhìn bà Hồ mỉm cười.
Như mọi khi lúc trời vừa hừng đông, Bội Lan đã dắt tay thằng Lạc đi xuyên qua đồi trà đến sườn đồi bên kia bẻ nấm. Lúc băng qua đồi trà, Bội Lan chợt nghe văng vẳng tiếng hát của A Ngưu trên nương rẩy phía trước. Nàng níu tay thằng Lạc dừng lại lắng nghe rồi mỉm miệng cười vì lời ca tình tứ của A Ngưu.
Hỡi cô gái mang đôi hài đỏ
Hãy đến rửa chân bên dòng suối
Cho tôi được ngắm bóng cô lung linh trên ánh nước
Và được ngắm đôi chân thon nhỏ Ngọc ngà
Giọng A Ngưu sung mãn đầy khí lực bao trùm cả mấy ngọn đồi làm rung động cả những ngọn cỏ xanh còn ướt sương mai. Thằng Lạc nhăn răng cười khoái chí, nó giật cánh tay Bội Lan chỉ về phía trước.
-Thái thái! Mình tới gặp anh Ngưu đi. Tôi muốn nghe anh ấy hát.
Bội Lan vui vẻ nhìn Lạc gật đầu. Chỉ chờ có thế, Lạc buông tay Bội Lan chạy vụt lên trước. Qua hai thửa ruộng nhỏ bên sườn đồi đã thấy ông Phùng và A Ngưu đang ngồi nghỉ dưới gốc cây tùng trên gò đất. Thằng Lạc ùa tới tíu tít:
-hát đi anh Ngưu. Hát nữa cho tôi nghe...
A Ngưu làm bộ nghoảnh mặt sang nơi khác, nói:
-không.
Lạc vùng vằng lắc mạnh cánh tay A Ngưu:
-Làm ơn hát đi anh Ngưu...
Ngưu bật cười quay lại dí ngón tay vào trán Lạc, nói:
-Với điều kiện...
Mắt Lạc sáng lên mừng rở.
-Điều kiện gì? Nói đi anh Ngưu.
Chỉ Bội Lan đang đứng xa xa cạnh bờ ruộng, Ngưu nói:
-Bảo chị Lan tới đây ngồi chơi rồi anh sẽ hát cho Lạc nghe.
Ông Phùng chợt hắng giọng trợn mắt nhìn A Ngưu. Đợi thằng Lạc đi về phía Bội Lan một quãng xa, ông Phùng rít khẽ qua hàm răng:
-Bộ mày muốn chết sao Ngưu?
A Ngưu cúi mặt ấp úng:
-Con chỉ đùa thôi chú à...
Ông Phùng nghiêm khắc nói:
-Mình là phận hèn kém. Vả lại, nó là gái có chồng...bộ mày quên hẳn luật lệ của làng ta rồi sao? Bộ mày không nhớ hai mạng người đã bị quẳng xuống sông Phù Lệ đêm ấy sao?
Ngưu chống chế:
-Chồng gì...cái thằng con nít đó...
-Mày câm miệng lại.
Ngưu bực bội đứng lên. Nó nhìn về phía Bội Lan, cùng lúc ánh mắt Bội Lan cũng đang hướng về nó. Ngưu thấy Bội Lan khẽ mỉm cười rồi cúi xuống nói gì đó với Lạc. Nụ cười của Bội Lan khi nhìn Ngưu làm tim Ngưu rộn lên, đập mạnh như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Sung sướng quá làm A Ngưu quên nỗi bực bội cùng ông chú đang giận dữ nhìn nó, Ngưu lại cất tiếng hát. Một bài hát gợi tình của những cặp tình nhân nơi thôn dã. Tiếng hát vút cao rồi tỏa xuống đồi trà cùng những cánh đồng mênh mông mạ non, quấn quít vuốt ve từng ngọn cỏ, như mơn man lên từng sợi tóc, làn da nâu hồng của Bội Lan khiến nàng khẽ rùng mình với cảm giác vừa sung sướng lẫn sợ hãi. Trong nỗi ngây ngất vô thức, nàng kéo Lạc tựa vào người như thể đang ôm lấy thân hình cường tráng của A Ngưu, chứ không phải hình hài nhỏ bé, gầy guộc của thằng Lạc chồng nàng. Cho đến khi âm thanh ngọt ngào của A Ngưu dứt hẳn để trả lại cái không gian tỉnh mịch của buổi sáng sớm thì Bội Lan bừng tỉnh. Nàng đỏ bừng mặt với nỗi thẹn thùng rồi nắm tay thằng Lạc chạy ngược về lối cũ.
Ông Phùng thở dài nhìn theo bóng nàng khuất dần sau đồi trà và chợt cảm thấy buồn rầu. Điều ông lo sợ đã xảy ra. Rõ ràng chúng nó, Ngưu và Bội Lan, đang vượt quá cái giới hạn đạo lý của làng Cối để bước chân xuống miệng vực tội lỗi. Nghĩ đến hình phạt thảm khốc của làng dành cho những kẻ lăng loàn khiến ông giật mình kinh hãi. Thằng Ngưu điên rồi chăng? Sao lại mơ tưởng đến Bội Lan, đứa con dâu nhà họ Hồ, vợ của Lạc? Bộ nó không nhớ đến thân phận của nó và của cả ông nữa, chỉ là hai kẻ tôi đòi trong nhà họ Hồ? Ngày ngày đổ từng giọt mồ hôi trên những cánh đồng đổi lấy miếng ăn và một chái tranh khiêm nhường sau căn nhà đồ sộ của ông Hồ. Sao nó lại tự hủy hoại đời mình bằng thứ tình yêu hoang tưởng rồ dại như vậy? Nỗi giận dữ lẫn sợ hãi bổng ập đến khiến ông Phùng cảm thấy ngực mình đau nhói. Ông đứng phắt lên. Rồi chẳng nói câu nào, ông kéo tay Ngưu đi thật nhanh lên triền đồi sau lưng.
No comments:
Post a Comment