Lời Giã Biệt Cuối Năm
Viết cho NT3
Viết cho NT3
Sương lạnh
Hôm nay, chiều cuối năm
Tin em lìa bỏ cõi trần gian
Sụt sùi đất khách đôi giòng lệ
Đưa tiễn em về chốn nghĩa trang.
Chao ôi! Tin đến nghe đau đớn
Em mất rồi sao? Có lẽ nào?
Ta thấy rụng rời, không tưởng thật
Bàng hoàng như một giấc chiêm bao.
***
Thôi rồi!
Dáng ngọc thanh tân
Long lanh mắt lệ, thơm vầng tóc mây.
Đất ôm em - mảnh hình hài
Mỹ nhân
Lịm đáy quan tài lạnh căm.
Ta ngồi đây – ta khóc cho em
Có phải hồng nhan lắm nổi chìm?
Có phải đường trần nhiều khổ lụy?
Đã làm ngưng máu chảy về tim?
Ba mươi năm
Ta đợi chờ nhau
Mái tóc xanh xưa – đã bạc đầu
Lẽo đẽo tương phùng quanh quẩn khuất
Hai phương trời lạ, nén thương đau.
Ba mươi năm
Em đọc thơ ta
Chung một niềm tin chẳng nhạt nhòa.
Em vẫn nâng niu từng kỷ niệm
Nuôi từng hi vọng tháng ngày qua.
Ba mươi năm
Giờ đã buông xuôi
Em vội vàng đi – vĩnh biệt rồi
Em đã đầu hàng, thua nghịch cảnh
Còn ta vô dụng, một đời trai.
Hỡi em!
Hiển hiện linh hồn
Nương theo cánh gió chập chờn về đây.
Hơi sương đưa nẻo trăng gầy
Đã vào thiên cổ những ngày xưa. Em!
Hắt hiu ta thắp ngọn đèn
Giọt sầu lã tã, lời nguyền vô minh.
Em hãy cùng ta nói mấy lời
Nầy đây, chén rượu rót đầy vơi
Khói hương, ta nguyện tình thân ái,
Với cả thành tâm, tạ lỗi người.
Nếu như còn được đợi chờ nhau
Xin hẹn nghìn năm ở kiếp nào
Nơi những tinh cầu xa lạ khác
Không còn hệ lụy, hết thương đau.
Ta chẳng màng chi thế giới nầy
Nên dù mặt đất, tiếp cung mây,
Ta – khe nước đục, giòng khô cạn
Thì sóng trường giang có nghĩa gì?
Ta đã từng mơ chuyện vợ chồng
Cùng nhau ấp ủ mảnh tình chung
Như bao nhiêu triệu tình yêu khác
Đâu phải lâm ly, mới mặn nồng?
Nhưng đời ta vướng thân danh ảo
Em cũng tình cay, lội ngược giòng.
Ta hẹn cùng nhau chuyến dạo chơi
Những miền cổ tích rất xa xôi
Dấu chân du mục, hằn trên đá
Hoa cỏ, rêu phong, vắng bóng người.
Ta nhớ
Năm xưa vì vận nước
Ta phải tù đày, em héo hon
Em gửi cho ta đôi dép chắc
Cho chân ta vững, lội trên rừng.
Ta nghe
Em khóc trên giường bệnh
Nhắn gọi ta về, vuốt tóc em
Nửa nụ hôn mềm em chợt tỉnh
Rất thơ – như những chuyện thần tiên.
Ngày ấy, quê hương tàn cuộc chiến
Em bồng con mọn vượt trùng dương
Đôi bờ xa cách, xa thêm nữa
Thương nhớ gởi về mây bốn phương.
Ta nhớ
Khi ta về dưới phố
Lại đi xứ lạ một thân người.
Mùa đông, em gởi khăn quàng cổ
Cho ấm tình nhau. Yêu dấu ơi!
Em bảo: “Cuối cùng rồi cũng gặp”
Nên ta vững dạ ghép vần thơ
Vì em, gởi gấm niềm tâm sự
Bằng trái tim mình – ru cõi mơ.
Ôi! chỉ là mơ
Là mộng mị
Đời thường lại khác - trắng trơ xương
Lại lui vào mộng tìm tri kỷ
Nên mộng triền miên, chuỗi đoạn trường.
Ta nghe
Ta thấy
Và ta nhớ
Từng tuổi nầy đây – ta khóc em
Như đứa trẻ khờ, ngồi khóc vụng
Ta cuồng, thơ vận cũng cuồng điên.
Tháng chạp
Cuối năm trời lạnh giá
Người người mừng đón Chúa sinh ra
Còn em, lại trở về vô định
Ta thấy trần gian, mắt lệ nhoà.
Dậy đi em!
Dậy đi em!
Chừng như em ngủ sau rèm áo quan
Bước ra theo ánh trăng tàn
Bờ mê - bến mộng
Càn khôn chuyển dời.
Em đi theo ánh sao trời
Nợ tình rũ sạch, kiếp người hoá thân.
Giờ đây – ta lắm phong trần
Bóng câu vụt tắt, phù vân mịt mờ.
Nghìn sau nối tiếp nghìn xưa
Tử sinh, sinh tử vật vờ theo nhau
Gọi tên em
Ta gục đầu.
Lệ ta nhỏ xuống - bể sầu dâng lên.
DƯƠNG QUÂN
December 31st, 2004
No comments:
Post a Comment