CŨNG ĐÀNH THÔI
Cũng đành buông bỏ sầu vương
Quên đời ngang trái đoạn trường đổi thay
Cõi người sinh diệt không dài
Để lòng buồn với tháng ngày, hay chăng?
Trần ai dài lắm thăng trầm
Cũng không giữ được tháng năm ngọt ngào
Nhận chìm kỷ niệm muôn màu
Thì thôi đành đoạn lòng đau giã từ
Nhìn trong ảo ảnh phù du
Một lần thôi đủ thiên thu ngậm ngùi
Tình thơ thanh khiết dần trôi
Non thề biển hẹn trọn đời ăn năn
Quẩn quanh duyên nghiệp nhọc nhằn
Ngày đêm quán niệm thiện căn vô thường
Vẫn là từ tốn, nhún nhường
Mà lòng muôn thuở khôn lường giả chân
Tiếng thơ đậm nét thanh tân
Cõi nhân thế mặc phong trần "sắc không"
Ngổn ngang xuôi ngược long đong
Đâu còn khúc nhạc vọng âm mong chờ
Cũng đành sắp lại áo thơ
Đời là bể khổ giữa bờ Tử, Sinh
Phải chăng lạc cõi hư linh
Những phiền muộn hỏi lòng mình tỉnh chưa?
Tuổi đời năm tháng thoi đưa
Nghĩ giờ ngẫm lại chuyện xưa khôn lường
Xoá nhoà mộng ảo ... Khói sương
Thong dong tự tại xả buông mê lầm
Lê thân trọn kiếp hồng trần
Ngày tàn tuổi rụng gian truân cõi nào?
Sẽ là giã biệt lòng đau
Thời gian lịm kín núi sầu trầm luân
Một mai về cõi cao thâm
Vãng Sanh Cực Lạc, Thân Tâm An Nhàn.
Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ. 2018)
No comments:
Post a Comment