TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Saturday, August 31, 2024

MỘNG TÌNH KHÁT KHAO - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT






 MỘNG TÌNH KHÁT KHAO

 

Em đi dưới nắng chiều phai

Bước chân lạc lỏng tháng ngày quẩn quanh

Bâng khuâng chợt nhớ về anh

Nghe lòng rạo rực mộng tình khát khao

 

Tiếng yêu xưa vẫn ngọt ngào

Miên man nỗi nhớ xuyến xao tâm hồn

Tình quân tha thiết vĩnh tồn

Mỏi mê cõi tạm bồn chồn vấn vương 


Hoà chung nhịp sống vô thường 

Duyên may chung chắp cánh ương đôi mình

Thiết tha ước hẹn phùng sinh

Cho tình thêm đượm lung linh nụ hồng

 

Thời gian dài nỗi chờ mong

Duyên thơ ý thắm tương đồng, cao thanh 

Bao giờ nhịp bước song hành

Dìu nhau trọn kiếp vẹn tình bên nhau.

 

Hoàng Ánh Nguyệt




Monday, August 26, 2024

PHÚT TỰ TÌNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH

Image result for HÌNH ẢNH NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA






          Tự Tình
 
 
Ta phải giang hồ vì mất nước
Chẳng còn mong trở lại quê xưa
Bao nhiêu kỷ niệm thời thân ái
Như áng mây trôi bóng nhạt mờ.
 
Bao nhiêu hình ảnh những người thân
Lần lượt ra đi, mất mát dần
Ta vẫn miệt mài nơi đất khách
Dặm trường vó ngựa chẳng dừng chân.
 
Ai có ngờ đâu nghịch cảnh này
Một đời đi trả thứ không vay
Hay là đã nợ trong tiền kiếp
Bản án lưu vong, chịu đọa đày.
 
Ta đã từng cam chịu nhục hình
Mười năm giam cấm cảnh điêu linh
Bởi quân người vượn vào ăn cướp
Họng súng căm thù khát máu tanh.
 
Ta chẳng bao giờ khuất phục đâu
Ngươi đem non nước cống cho Tàu
Ngươi còn hung bạo, còn gian ác
Ta vẫn còn lê bước dãi dầu.
 
Rồi một ngày kia sẽ tỏ tường
Cơ trời xoay chuyển hết tang thương
Qua cơn bỉ cực, người quang phục
Lũ vượn cùng nhau trở lại rừng.
 
Hỡi những hồn oan các bạn ta
Bỏ thân trên núi thẳm, rừng già
Vong linh quyện với hồn sông núi
Phò hộ giống nòi khổ nạn qua.
 
Hỡi sóng trùng dương thuở vượt biên
Nhận chìm bao mạng sống oan khiên
Hãy làm bão lớn xua gian ác
Xin giúp dân ta thoát xích xiềng.
 
Hỡi người bị giết chẳng toàn thây
Hỡi những dân oan mất ruộng cày
Cháu gái bị lừa buôn tiết hạnh
Đứng lên giành lại núi sông này.
 
Hỡi những hiền nhân đủ sức tài
Xin dìu dân tộc dựng tương lai
Viết trang sử mới ngời văn hiến
Quét sạch quân tham lũ cướp ngày
 
Ta chẳng phân vân chẳng tiếc gì
Kiếp người như chuyện đến rồi đi
Nợ đời, ơn nước chưa đền trả
Thanh thản sao đành phút biệt ly.
 
 
        Trần Trung Bình


 

Saturday, August 17, 2024

BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN



Biển mênh mông

BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG 

Cả đời ta chất chồng đầy nỗi nhớ
Mới chào đời, ta phải khóc tu-BIỂN NHỚ MÊNH MÔNG 
Khóc để quên chuỗi tiền kiếp nhạt nhoà
Nhưng vẫn nhớ chân thân như huyền thoại

Giòng sữa mẹ nuôi ta, ngày lớn dậy
Ta níu tay mẹ dắt bước đường trần
Ta lắng nghe thầy, cô dạy nghĩa nhân
Ta kết bạn, cùng vui buồn tình tự

Ta gặp em, lại vơi đầy thương nhớ
Từng đêm dài thao thức, ngủ không yên
Em bỏ bùa cho ta rộn trái tim
Ta chìm đắm trong vũng buồn mê muội

Ta bước qua bao nhịp cầu tội lỗi
Cứ ước mơ, hy vọng, rồi đợi chờ
Gom nồng nàn, đau khổ dệt thành thơ
Chờ lá rụng, mưa rơi, trăng mờ tỏ...

Lúc gần em, ta mừng vui khó tả
Phút chia tay, lòng khôn xiết ngậm ngùi
Ta miên man lo thêu dệt, vẽ vời
Rồi trân trọng tôn em lên thần tượng

Mãi nhìn nhau, không nhìn về một hướng
Nên hàn ôn, vinh nhục chẳng bền lâu
Ta mất nhau. Và biển nhớ bắt đầu
Thả thuyền mộng lênh đênh, không định hướng

Ta nhớ lắm, từng phút giây dĩ vãng
Nhớ mái nhà, giếng nước, nhớ hàng cau
Nhớ mẹ già, em nhỏ phía nhà sau
Tiếng gà gáy, tiếng cơm sôi, chiều muộn

Nhớ con trâu kéo cày trên đồng ruộng
Con sáo quẩn quanh, nhảy đậu trên sừng
Nhịp cầu tre lắc lẻo bắc ngang sông
Không chở hết buồn phiền sang phía khác

Ta lưu vong, sống cuộc đời lưu lạc
Nhớ cố hương, từng tấc đất, cọng rau
Ta nhớ em, lòng thắt thẻo, dạt dào
Nhớ da diết, cả quãng đời xa vắng

Ta ngập chìm trong hoàng hôn phiêu lãng
Nếm từng giờ vị đắng kiếp trần ai

.................

Người ở đâu? Cho ta mượn bàn tay
Ta bám lấy, giữa trùng trùng biển nhớ.

                Dương Quân
                     2.19



Saturday, August 10, 2024

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ - THƠ DƯƠNG QUÂN

TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ


TÂM TÌNH CÙNG TRI KỶ


Hỡi tri kỷ! Có biết chăng:


- Trời đất bao la, lòng người chật hẹp
Tình chớm lên ngôi, đã vội phai tàn
Đời chưa thăng hoa, tương lai vụn vỡ
Hữu hạn kiếp người, vô tận thời gian


Ngoảnh nhìn lại, bao người vào thiên cổ
Đã lặng câm, im ắng đến tê người
Cõi vô minh, lời thỉnh cầu tuyệt vọng
Vũ trụ buồn, “hình nhi thượng” chơi vơi


Ta vẫn ngồi nghêu ngao trong bóng tối
Đợi trăng lên, chờ trăng lặn, canh tàn
Tiếng cú kêu, nhạc côn trùng ai oán
Sương đầm đìa, sầu mộng vẫn chưa tan


Ta còn lại, “thiên ban tam thốn dụng”
“Nhất đán vô thường, vạn sự hưu vong”
Ta thả nổi, đời phong trần lưu lạc
Lũ vượn người đã bán rẻ non sông


Ai cũng như nhau: “Hữu hình hữu hoại”
Nợ áo cơm, lời giáo huấn Thụ Nhân
Ta, hạt cát, giữa chập chùng sạn sỏi
Đã khiến ta mắc mướu bẫy đường trần


Nhưng chẳng hề chi. Lưới trời lồng lộng
Một mình ta, ngồi luận cổ suy kim
Ta nhớ cố tri, ta thương tiền kiếp
Ta giận đời này, lừa lọc bon chen


Biết bao kẻ, hắt hiu buồn số phận
Hãy nói KHÔNG, với hệ lụy thường tình
Ta chán lắm, cảnh “đêm dài lắm mộng”
Người cứ chờ, rồi sẽ tới bình minh


Ta bất mãn chung thân. Rồi tự hỏi:
Giá khi xưa, ta đừng có trên đời
Để khỏi vướng nhọc nhằn, mang phiền lụy
Thế gian này đỡ ô nhiễm. Lôi thôi!


Dương Quân   
5.18