THU RỪNG
(Tặng Viên Sỏi Nhỏ)
Rừng đã vào thu, Viên Sỏi ơi!
Em bên góc biển tận ven trời
Có hay từng lá vàng thay áo
Anh nhớ về em. Nhớ chẳng nguôi.
Anh đang đi nhặt lá thu rừng
Tìm lại mùa qua, dấu vết xuân
Thuở tóc còn xanh, Viên Sỏi nhỏ
Thuở tình vừa chớm mến yêu anh"
Sỏi ơi! Viên Sỏi vẫn còn lăn
Tiếng nói yêu nhau đã muộn màng
Anh ở trên rừng, nghe vẳng tiếng
Ngựa già lộng hí cảnh chiều hoang.
Anh ở trên rừng cũng muốn tu
Nhớ Viên Sỏi Nhỏ lại chần chờ
Muốn bơi ra biển cùng Viên Sỏi
Lăn lóc bên nhau suốt bốn mùa.
Ước gì anh hoá kiếp rong rêu
Góc biển lênh đênh buổi sớm chiều
Ôm ấp ân tình Viên Sỏi nhỏ
Nói lời tha thiết của thương yêu.
Anh không màng nữ sĩ, công nương
Không ước trăng sao viễn mộng thường
Chỉ thiết tha cùng Viên Sỏi Nhỏ
Lẻ loi, thầm lặng nét khiêm cung.
Nơi em chắc chẳng có mùa thu
Biển vắng quanh năm thẩm một màu
Anh đốt lá rừng, em sưởi ấm
Sỏi ơi! Hãy đợi nối vần thơ.
Vào thu, anh nhớ quá đi thôi
Giấc mộng trăm năm đã muộn rồi
Anh ở ven rừng nghe phía biển
Thì thầm tiếng nhỏ gọi: "Anh ơi!"
Dương Quân
*Với ý tưởng cố gắng nối kết hai đại thể của thiên nhiên là Rừng và Biển, tác
giả đã mượn hình ảnh của Lá Rừng, Rong Rêu, Viên Sỏi, làm chất liệu, lồng
trong chuyện tình yêu nhằm ca ngợi: "Biển-Rừng muôn thuở kết yêu thương"
No comments:
Post a Comment