UỐNG CÀ PHÊ
(Thơ Vui)
Nửa đêm pha tách cà phê
Mời em bên ấy trở về uống chung
Ngoài trời sương xuống lạnh lùng
Có em sưởi ấm đôi lòng giá băng
Anh từ một thuở lăng nhăng
Công danh dang dở, nhập nhằng yêu đương
Đời trai lận đận tha phương
Làm thơ kể chuyện chán chường thế nhân
Ngồi đây, xích lại cho gần
Cho đêm tình tự muốn phần đắm say
Rót thêm, (bình sữa vẫn đầy)
Cho tình lai láng, ngất ngây vị đời
Cà phê còn đọng trên môi
Dịu dàng giọt đắng, bồi hồi hồn thơ
Đêm khuya tăm tối, mịt mờ
Giấc hồ phiêu lãng, bến bờ mông lung
Lắng nghe hơi thở phập phồng
Hồn anh đã lịm tận cùng đáy ly.
Dương Quân
Comment: From Lan Đàm
Sunday, June 19, 2011, 12:20 AM
Dương Lão Gia ơi! Ngay khi đọc câu thứ hai của bài thơ- mời em bên ấy..., tôi chợt nhớ ngay đến người bạn đồng môn/đồng nghiệp dáng gầy như liễu của tôi ngày xưa ở Ủy Ban Quốc Gia Cải Cách Thủ Tục Hành Chánh thuộc Bộ Nội Vụ...Chắc là Dương Lão Gia lại nhớ người con gái dáng gầy như liễu đó, phải không? Ừ, phải nhớ thôi, đồng môn nào , nhất là Dương Lão Gia, mà lại không nhớ người bạn thanh tân dáng gầy như liễu đó. Quãng đường từ Bộ Quốc Gia Giáo Dục đến Bộ Nội Vụ ngày ấy bao xa, đi lại bao nhiêu lần, nhớ không Dương Lão Gia? En ce temps là, la vie était plus belle et le soleil plus brullant qu'aujourd'hui, Jacques Prévert đã hạ bút như vậy, lâu rồi. Mà bây giờ thì người con gái dáng gầy như liễu đó đã bỏ Dương Lão Gia, bỏ đồng môn, và đi xa, thật xa rồi. Nên đêm đêm, cô đơn, kỷ niệm đong đầy, giấc ngủ không đến, pha ly cà phê và "mời em bên ấy trở về uống chung" để nhớ về quá khứ thì cũng hợp tình thôi, phải không Dương Lão Gia?
No comments:
Post a Comment