TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Thursday, September 3, 2020

CON LÊN CHÙA CÚNG MẸ - THƠ DƯƠNG QUÂN


                                   ĐĂNG LẠI ĐỂ NHỚ MẸ NHÂN NGÀY LỄ VU LAN


gio me

CON LÊN CHÙA CÚNG MẸ

Hôm nay ngày Chúa Nhựt
Con lái xe đường xa
Con lên chùa cúng Mẹ
Nhang đèn và bông hoa

Cuối tuần, phố rộn ràng
Người vui chơi, mua sắm
Con lái xe một mình
Lòng nhớ Mẹ miên man

Mẹ lên ở trên chùa
Kể từ hôm đưa Mẹ
Bình cốt tro ở lại
Hồn Mẹ lên thiên đàng

Con lên chùa lạy Mẹ
Nghe ni sư tụng kinh
Nhớ Mẹ. Ôi, là nhớ
Lòng con trôi lênh đênh

Rồi ni sư giảng đạo
“Đời. Là cõi tạm thôi
Đến rồi Đi. Thoáng chốc
Là Luật của Đất Trời“

Con vẫn chưa hiểu nỗi
Mẹ đã đi về đâu
Trên Niết Bàn, Tiên Cảnh
Hay ngủ giấc ngàn thu?

Nhớ xưa, gần bên Mẹ
Từng giây phút ân cần
Con chăm lo hầu hạ
Mong đáp đền công ơn

Nhớ xưa, con đút cháo
Lúc đầu, Mẹ khen ngon
Được vài muỗng Mẹ ngán
Nhả ra trên tay con

Nhớ xưa, Mẹ nằm ngủ
Thấy Mẹ ngủ bình thường
Nửa đêm Mẹ thức giấc
Trằn trọc mãi trên giường

Mẹ thường hay hỏi con
“Con Hai, lâu không thấy
Thằng Ba, cũng mất tiêu
Mấy đứa em? Thằng Út
Thương đứa nào khổ, nghèo?”

Mẹ là Mẹ Âu Cơ
Sinh con bảy, tám đứa
Những người khôn bay xa
Mình con, đứa con khờ

Mỗi tuần, con cúng Mẹ
Chiều muộn, trở về nhà
Có hôm trời đổ mưa
Nước mắt con nhạt nhoà

Tối. Nằm mơ thấy Mẹ
Mẹ vẫn ngủ bên con
Trở mình, con ôm gối
Cứ tưởng Mẹ vẫn còn

Ngày qua ngày, lặng lẽ
Hai Mẹ con ngày xưa
Bây giờ, Mẹ lên chùa
Đời con thành vô nghĩa

Từ nay, Ngày Hiền Mẫu
Người ta cài hoa hồng
Con cài bông hoa trắng
Đứa mồ côi, là con

Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu
Con vẫn là đứa trẻ
Con bơ vơ, buồn rầu
Mẹ không về? Hở Mẹ?


     Dương Quân
(Viết thay TVX, 5.19)



No comments:

Post a Comment