NGẬM ĐẮNG
Nhớ thuở xưa…mối tình đầu,
Bốn mươi năm lẻ…bên nhau không rời
Trời bày hai đứa hai nơi
Tiếc thương cho nửa cuộc đời cách chia!
Khi yêu lòng quyết chẳng lìa
Phong ba bảo táp khó chia đôi đường
Nghĩa tình chưa trọn...vấn vương
Con tim thổn thức nhớ thương đêm ngày.
Cuối cùng chẳng vẹn trúc mai
Bao nhiêu năm ấy ngày dài hanh hao
Buồn sao lỡ giấc mộng đầu
Giờ như gió lộng, sóng trào...vỡ tan!
Dư âm chưa dứt ngỡ ngàng
Sao quên được thuở hồng hoang vai kề
Dở dang tình nghĩa phu thê
Nhớ thương, thương nhớ não nề mà đau
Nụ hôn nồng ấm ngọt ngào
Tấc lòng anh đó thắm câu ân tình
Giọt buồn giọt nhớ lung linh
Nào ai biết trước chúng mình rẻ đôi
Tình yêu nào dễ phai phôi
Hết duyên hết nợ ý trời đã se
Vì người xưa lỗi câu thề
Cũng đành ngậm đắng, tái tê phận hồng!
Hoàng Ánh Nguyệt
No comments:
Post a Comment