LỜI TẠ LỖI MUỘN MÀNG
Có lẽ không còn cơ hội nữa
Một lần trở lại viếng quê xưa
Một lần nhìn thấy khung trời cũ
Mấy chục năm qua đã nhạt mờ
Có lẽ không còn hy vọng nữa
Được nhìn đồng lúa, ngắm giòng sông
Con đò bến đợi, hoàng hôn vắng
Lơ đễnh lưng trâu, lũ mục đồng
Có lẽ không còn tìm lại được
Mái trường rêu mốc, lớp tường vôi
Nắng hè hoa phượng vương màu nhớ
Áo trắng học trò, tóc chấm vai
Có lẽ chẳng bao giờ gặp lại
Những người thân cũ, những bà con
Họ hàng ai hãy còn, ai mất
Ai đã nằm yên dưới mộ phần
Bỗng dưng! nghe thấm bờ môi mặn
Nhớ buổi ra đi quá vội vàng
Chỉ sợ khỉ rừng ngăn chận lại
Tiếp đời quản chế, mãi gian nan
Bước lưu vong, đã dư phiền não
Nung nấu tâm can, héo hắt lòng
Chạnh nhớ quê nhà buồn ủ rũ
Tâm sầu bạch phát, trắng như bông
Nào những người xưa? chắc mất rồi!
Những đàn em bé, thuở vui chơi
Giờ lên tuổi thọ, ông bà lão
Hưng, phế bao nhiêu lớp đổi dời
Hỡi ai còn thức ở bên kia!
Xin mượn bàn tay dắt lối về
Xin chút ân tình còn rất hiếm
Làm liều tiên dược tỉnh cơn mê
Không bảnh gì đâu, ở xứ người
Nói năng ngọng nghịu, chẳng suông lời
Họ, Tên- đảo ngược thành - Tên, Họ
Già, trẻ lộn sòng: Anh với Tôi
Bất hạnh cho ai, đời biệt xứ
Lìa xa đất mẹ, bỏ quê hương
Đến khi mãn kiếp đày lang bạt
Tro cốt rải về với đại dương
Hỡi những người đang sống lẻ loi
Cho ta góp lại nửa môi cười
Nửa kia còn ấm xin tìm đến
Để thấy đời này, cũng đủ đôi
Hỡi những người trong cảnh đọa đày
Cho ta gánh giúp cả đôi vai
Đau buồn, ta sẵn lòng chia sớt
Hạnh phúc chia đều khắp đó đây
Hãy gói cho ta giọt nắng vàng
Bên nhà buổi muộn bóng chiều loang
Để ta hoà lẫn vào băng giá
Sưởi ấm buồng tim sắp nguội tàn
Xin gởi cố hương Lời Tạ Lỗi
Từ ngày khoác áo bước phiêu linh
Vịt -Kìu? Ta chẳng hề hoang tưởng
Chỉ nợ non sông một gánh tình
Dương Quân
2018
No comments:
Post a Comment