KHỦNG HOẢNG VÔ THỨC
Có phải đến đây là chấm dứt
Nợ nần, ân oán ở trần gian?
Đời không còn chỗ cho ta đứng
Máu chảy buồng tim tắt nguội dần
Có phải nay mai đời tận diệt
Chập chùng nhân nghĩa thả trôi sông
Mộ bia ai khắc trang huyền thoại
Lũ lượt nhân ngư lội ngược giòng?
Có phải quanh đây và tất cả
Trăng sao, mây gió sắp điêu tàn
Thú hoang chạy rúc vào hang động
Đạo lý, luân thường... đã ngổn ngang?
Xảo trá, điêu ngoa... thức dậy rồi
Hung đồ, gian ác đã lên ngôi
Ta nghe sấm dậy từ thiên thượng
Ngạ quỷ âm mưu lấp cửa trời
Có thật? Hay là không có thật?
Hỏi trời? Hỏi đất? Hỏi loài người
Ai không, ai biết, ai còn ngủ?
Thức dậy đi nào... cây cỏ ơi!
Này, mấy em kia đang đùa giỡn
Ta đang chới với giữa lưng chừng
Thiên đàng, địa ngục chia hai ngã
Mờ mịt... ta dò dẫm bước chân
Đạo là Đạo. Đường về vô ngã
Một phút thôi, ta từ giã cuộc chơi
Ta đến nơi thiên thần đang hội nghị
Hỏi cho ra: Ai đang khóc? Ai cười?
Ta buồn. Lòng ta tràn bi phẩn
Thương cảm quần nhân sống ngậm ngùi
Bất lực, ta gào lên thảng thốt
“Trả ta về với cát bụi! Đi thôi “
Dương Quân
No comments:
Post a Comment