TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Friday, January 25, 2019

LỜI TRẦN TÌNH CHO EM - THƠ DƯƠNG QUÂN







Lời Trần Tình Cho Em 

 Em ạ, quê nhà em có biết 
Phương nầy trời lại đã vào đông 
Mới đây nắng ấm - trời xanh ngắt 
Hoa nụ vườn cam, bướm vẽ vòng 

Mới đây chim én bay đầy ngõ 
Bãi biển còn vang rộn tiếng cười 
Gió thoảng đong đưa hàng liễu biếc 
Chim di làm tổ nhánh cây sồi 

Chiều nay lửng thửng ngoài hiên vắng 
Quét lá thu rơi, nhặt nắng vàng 
Chợt thấy mây trời giăng thật thấp 
Gió về se lạnh, báo đông sang 

Chợt thấy láng giềng lo sửa soạn 
Giăng đèn chuẩn bị đón Noel 
(Thế gian mong ước không còn khổ 
Sao cứ trầm luân cảnh nổi chìm?) 

Anh vẫn một mình nơi đất khách 
Vẫn còn lận đận kiếp tha hương 
Cánh chim mê mải trời cao rộng 
Vó ngựa còn say vạn dặm trường 

*** 

Mấy năm rồi nhỉ? - chừng lâu lắm 
Ước hẹn đoàn viên vẫn kéo dài 
Năm tháng chất chồng đời lữ thứ 
Phong trần gánh nặng trĩu đôi vai  

Lại sắp thay vào tờ lịch mới 
Nhiều thêm một tuổi, lại thêm già 
Mỗi lần chạnh nhớ về quê cũ 
Mặt đất, cung đường vẫn cách xa 

Suy nghĩ sự đời - Ối ngán ngẫm 
Mơ gì được nữa cái thân danh 
Tóc pha sương trắng màu quan tái 
Chưa trọn hoài mong một mảnh tình 

Món nợ giang hồ chưa trả hết 
Nên đành chấp nhận sống lưu vong 
Ai gieo hờn oán, sao mình gặt 
Oan trái dâng đầy khắp núi sông 

Tám năm - đày đọa ngoài phương bắc 
Mười năm - vất vưởng giữa quê nhà 
Giờ đây nối tiếp đời lưu lạc 
Đã sớm phai tàn mộng gấm hoa 

Phương nầy thiên hạ bon chen lắm 
Vật chất ganh đua, chẳng nghĩa tình 
Xa lộ tốc hành - xe mắc cửi 
Chọc trời ngạo nghễ - nóc building 

Anh cũng quay cuồng theo thế sự 
Miệt mài, hối hả suốt quanh năm 
Đêm về khuya khoắc trong sương giá 
Lạnh mảnh chăn đơn, lạnh gối nằm 

Ở đâu cũng có phường gian dối 
Xảo trá cho nhau - tử tế gì 
Giá trị? - thước đo bằng của cải 
Nhọc nhằn thân phận kẻ làm thuê 

Sống gởi quê người anh thấm thía 
Làm trai hổ thẹn với non sông 
Yêu em - biết lấy chi đền đáp 
Anh gởi về em một cánh hồng 

Một đóa hồng tươi khoe sắc thắm 
Thay người, thay cả tấm tình chung 
Thay câu hẹn ước, lời đa tạ 
Để nhớ về nhau được ấm lòng 

Để một hôm nào, chừng mệt mỏi 
Dừng chân quán trọ một chiều đông 
Mềm môi chén rượu - men không đắng 
Khói thuốc vàng - thơ lại nối giòng 

Nhiều đêm trằn trọc anh không ngủ 
Sao nhớ về em - nhớ lạ lùng 
Hai kẻ hai phương trời cách biệt 
Sá gì hai kẻ cuối, đầu sông 

Em ở quê nhà - em có biết 
Mỗi lần ngắm lại tấm hình em 
Ngỡ em, gần gũi trong gang tấc 
Chia sớt cùng anh những nỗi niềm 

Đọc mấy dòng thư em nhắn nhủ 
Dặn dò qua nét chữ thân thương 
"Quê nhà mưa nắng em không ngại 
"Em chỉ lo người chốn viễn phương 

"Em vẫn chờ anh, lòng son sắt 
"Chẳng màng theo đuổi ánh hào quang 
"Chẳng màng nhung gấm - lòng thanh thản 
"Giữa chốn phồn hoa cảnh rộn ràng 

"Em ngóng chờ tin anh chậm đến 
"Nên không gởi kịp, áo mùa đông 
(Sợi thương, sợi nhớ đan thành áo) 
"Sưởi ấm cho anh đỡ lạnh lùng." 

- Anh hiểu - chính anh, người tệ bạc 
Bắt em giữ mãi tấm lòng son 
Làm người thiếu phụ trong song cửa 
Nhan sắc khuynh thành cũng héo hon 

Ước gì anh được về quê cũ 
Thăm lại đồng xanh ngắm lúa vàng 
Ngắm cảnh trời cao, diều lộng gió 
Mái chèo khua nước - chuyến đò ngang 

Ước gì anh được về quê cũ 
Nghe điệu à, ơ ... nhịp võng đưa 
Lắng tiếng ca dao, lời mẹ hát 
Chập chờn ký ức, những ngày thơ 

Ước gì anh được về quê cũ 
Tìm lại ngày xanh tuổi học trò 
Nắng hạ chói chang hàng phượng vĩ 
Mơ hồ vẳng tiếng trống trường xưa 

Bao giờ anh được về quê cũ 
Anh sẽ cùng em đi khắp nơi 
Thăm phố phường xưa, về Nội - Ngoại 
Dắt nhau đi cuối đất, cùng trời 

Bao giờ anh được về quê cũ 
Ăn bữa cơm chiều bên cạnh em 
Sum họp gia đình đông đủ mặt 
Dưới đèn ngồi kể chuyện hàn huyên 

Ngày ngày anh sẽ lên trường học 
Đứng đón chờ em dạy học về 
Bụi phấn còn vương trên áo tím 
Hai mình chung một bóng dù che 

Đốt trầm hương ấm đêm khuya vắng 
Anh kể em nghe chuyện xứ người 
Nghìn lẻ đêm dài trong lặng lẽ 
Nhớ em ngồi đếm ánh sao rơi 

Phong trần giũ áo đời cô lữ 
Nhắp chén trà thơm, thắp nến hồng 
Khấn nguyện được gần nhau mãi mãi 
Cho đời thôi lạnh những đêm đông 

*** 
Em ở quê nhà, em có biết 
Phương nầy trời lại đã vào đông 
Hôm nay anh ghép vần thơ nhớ 
Gởi vội về em nhắn mấy giòng 

"Dẫu có xa em, đời có khổ 
"Lòng anh như một gốc cây tùng 
"Vẫn xanh màu lá, dù sương tuyết 
"Vẫn giữ muôn đời chữ thủy chung". 

Dương Quân 
1996



No comments:

Post a Comment