TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Sunday, May 27, 2018

LỜI HẸN SAU CÙNG - THƠ DƯƠNG QUÂN






 LỜI HẸN SAU CÙNG



Ta đã chết mấy lần, rồi sống lại
Không yên tâm về ngụ ở Thiên Đường
Bởi ta phải chờ em sang kiếp khác
Lại gặp nhau và tiếp nối yêu thương

Ta đã chết đêm qua, khi trăng lặn
Khi em về hứa hẹn giấc trăm năm
Ta đau nhức bởi vết thương trần thế
Nặng tình em nên hụt bước Niết Bàn

Ta còn nợ làm người chưa trả đủ
Nợ non sông, nợ kinh sử, nợ tình
Ta quay cuồng, ngập chìm trong bể khổ
Ta đi tìm toàn những thứ linh tinh

Ta đi tìm hoa tươi trong nắng hạ
Ta muốn nghe chim hót buổi đông tàn
Ta thèm ngắm bình minh ngày giông bão
Nên hoài công dẫm mãi lối gian nan

Ta đi tìm thủy chung trong phản bội
Còn chút nào cay đắng nữa không em?
Xin hãy quên lời đầu môi chót lưỡi
Thôi kiêu sa, trở lại nếp ngoan hiền

Và cũng thôi cho ta hi vọng ảo
Rằng, thì, là...mưa nắng, tuyết sương giăng
Củ cà rốt treo trước đầu con ngựa
Ta chạy theo rời rã cũng muộn màng

Nhớ xưa kia, ta có thừa uy dũng
(Anh hùng nào không lụy cửa mỹ nhân)
Sao giờ đây, ta yếu mềm điêu đứng
Tôn thờ em như thánh nữ giáng trần

Em nhớ không? Còn tuổi nào để đếm
Chỉ chờ nhau cũng đã hết kiếp người
Ta sẽ làm con sói già đơn độc
Để nhìn xem trái đất lúc ngừng xoay

Ta đến đây, đường nhân gian đã hết
Cõi trần ai ta nếm đủ đau buồn
Hẹn ngày kia, em hãy cùng ta chết
Để cùng nhau về thế giới yêu thương


          Dương Quân



No comments:

Post a Comment