TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Saturday, March 17, 2018

ĐÊM LẶNG NHỚ VỀ MẸ



Mẹ…

Tết đang về. Khi những tất bật cuộc sống ban ngày đã lắng xuống. Đêm là lúc con ngồi tìm về quá khứ. Một quá khứ có mẹ, có đông đủ người thân trong gia đình quây quần xum họp bên nhau, tất bật sửa soạn những gì cho ngày Tết.

Bây giờ đã lớn khôn, mỗi người mỗi ngã, mỗi người lại có 1 mái ấm gia đình riêng, không khí ngày tết xưa, giờ chỉ còn trong ký ức, cứ mờ mờ dần dần…

Tết này vắng mẹ, nhà không vui nữa, chỉ thấy khói nhang. Một cái tết đầu tiên và về sau nữa, con biết mãi mãi không còn mẹ…

Tết có mẹ, ai nấy đều nhớ và hẹn nhau về để gặp mặt. Không còn mẹ, người sẽ về trước, người về sau, biết còn có cơ hội đông đủ gặp, quây quần?

Mẹ giờ ở nơi nao trên trời, trong hàng triệu triệu vì sao đang lấp lánh.

Mẹ ơi… Con nhớ mẹ…

Mẹ bây giờ không còn là khúc hát ru ngọt ngào cho con ngủ say, là áng mây che mát nâng bước con đi, là làn gió mát thổi diệu êm trưa hè cho con nằm ngủ, là dòng suối trong lành cho con tắm mát…



Tất cả đã không còn, không còn nữa…

Mẹ giờ ở chốn xa xôi nào trong chốn hư ảo.

Con nhớ mẹ…

Thời gian đang trôi, và đường đời của con đang ngắn dần. Con sợ, nếu bây giờ không luôn nghĩ đến mẹ, lỡ mai kia trí nhớ con không còn minh mẫn, lú lẫn, thì hình ảnh về mẹ con sẽ không nhớ nổi nữa. Con muốn bây giờ phải dung nạp thật nhiều những kí ức về mẹ, mong khắc họa in sâu, để mãi mãi hiện diện trong tim con… Nếu có quên, con cũng xin quên đi những kí ức khác không có hình ảnh mẹ trong đó!

Mẹ giờ ở đâu?

Trên trời, nơi chốn thiên đường, chắc mẹ vẫn dõi theo bước chân con đi, và mẹ vẫn cứ lo lắng về những đứa con hằng ngày cứ lặn ngụp trong cuộc sống xô bồ, hỗn loạn, như đã từng lo lắng suốt quãng đường mẹ sống. Đối với mẹ, con cái dẫu có lớn khôn trưởng thành bao nhiêu đi nữa, các con vẫn luôn là những đứa trẻ con ngày nào, cần phải dạy dỗ, dìu dắt, ngó trông.

Nhớ xưa…

Mẹ hay nghĩ ngợi, thầm lo cho con, đứa cứ xa nhà biền biệt, thoáng về, thoáng đi, chỉ mong ngày Tết con về để thấy mặt mũi, rồi khẽ trách mắng… Con cứ nhe răng cười hềnh hệch, giả lả lảng tránh.

Con đã ở bên mẹ được bao lâu? Ngồi nhẩm tính, chỉ chừng hơn 1/4 phần đời con, số còn lại chỉ là những tháng ngày biền biệt nơi xa xôi, xen kẻ về và đi thoáng chốc như gió…

Mẹ nhớ, mẹ lại giả vờ hờn giận, trách những đứa con đang ở gần, để lặn lội thăm đứa ở xa nhất, ở đến khi nào mẹ cảm thấy đã đủ, mẹ lại đi thăm đứa con khác… cứ thế… cứ thế… đôi chân mẹ cứ vẫn mải miết tất bật bước đi trong lo lắng, yêu thương… bởi vì, mẹ biết cuộc sống, công việc, không cho phép các con có mặt thường xuyên gần gũi ở bên mẹ. Và tiếng thở dài của mẹ vẫn cứ thường trực khi chiều về.

Những gì chưa làm được đối với mẹ, khiến con cứ ray rứt mãi không nguôi, ước thời gian quay trở lại, con sẽ làm tất cả để mẹ vơi bớt tiếng thở dài, vơi bớt những nếp nhăn trên vầng trán lo âu…

Bây giờ, không còn mẹ, con thấy trống vắng trong lòng, 1 sự trống vắng hiện hữu từng ngày khi Tết Cổ truyền cận kề, nên đi tìm lại những ký ức 1 thời còn mẹ để nhớ, để lặn ngụp, để suy ngẫm về sự yêu thương chan chứa từ vòng tay mẹ dành cho những đứa con…

Đêm lặng thinh, con nhớ mẹ, mẹ ơi…!



Trên net


No comments:

Post a Comment