Bài thơ Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu ,mấy năm trước đây trên Forum chúng ta,quý bạn cũng đã từng đưa ra để đối họa và lấy đó như một chủ đề gợi hứng sáng tác. Lúc đó ,tôi nhớ Nhà thơ Dương Quân chuyển đến bài Trên Đỉnh Nhớ hay tuyệt.Nhờ, được anh Dương Quân ưu ái gửi biếu thi phẩm Trên đỉnh Nhớ có cùng tên bài thơ nêu trên ,nên tôi xin chép ra để qúy bạn cùng thưởng thức
Trên Đỉnh Nhớ
Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Thôi Hiệu
Từ trên đỉnh nhớ lưng trời
Tiếng chim Hoàng Hạc vọng lời tri âm
Chập chùng ảo ảnh cao thâm
Núi se dòng lệ,sương giăng nẽo buồn
Ơi người!gieo hạt tơ vương
Qua cầu mấy nhịp đoạn trường sóng reo
Nhân gian dường cũng tiêu điều
Ngóng mong Hoàng Hạc bóng chiều chênh vênh
Tà huy rớt xuống đầu gềnh
Dặm trường lữ khách buồn tênh nhớ người
Câu thơ ai viết ngậm ngùi
Cho lòng khắc khoải,cho đời héo hon
Dương Quân
Vào thời điểm đó,tôi cũng có đóng góp một bài ,xin quý anh chị đọc lại cho vui:
Trên Đỉnh Trời Mê
Mây vàng lãng đãng trời tây
Ngỡ rằng Hoàng Hạc xưa bay nhớ về
Người xa - mấy dặm sơn khê
Gió hong suối lệ sông mê nhớ người
Người xưa ơi!
Lầu xưa ơi !
Vọng lâu chừ thõng cánh dơi
Đong đưa tơ nhện rơi rơi song buồn
Hạc vàng dáng thoáng mây tuôn
Người chờ - cát bụi vương vương cõi nào
Lầu hoang trăng tỏ lối vào
Quạnh hiu bóng liễu rì rào gió qua
Hà Nguyên Lãng
No comments:
Post a Comment