THƯ VIẾT VEN RỪNG
Từ khi gãy gánh văn chương
Ta về chống gậy lên đường lãng du
Đào thôn* mây trắng sương mù
Ngày nung lửa hạ, đêm mờ giá đông.
Ngựa hoang lộng hí ven rừng
Khói đùn chất ngất mấy từng viễn tây
Cổ cao, ủng lội cát dày
Nón nghiêng vành rộng, nặng vai áo cừu.
Am nghèo mượn mõ thiền sư
Tụng kinh cứu khổ giải trừ nghiệp căn.
Tứ thời lần chuỗi ăn năn
Hạt quên, hạt nhớ trần gian vô thường.
Hữu hình, hữu hoại bi thương
Cõi người Sinh, Diệt khôn lường bước chân
Lửa thiêu lụn nấm tro tàn
Được, thua, thành, bại ngổn ngang lỗi lầm
Đứt dây đàn xuống nốt trầm
Bản tình ca lỡ trăm năm nhịp hò
Hãy còn nét ngọc trong thơ
Dày công thuở ấy, bây giờ, mãi sau.
Ân cần cuối quãng đường đau
Vết thương đổi lấy ngọt ngào thiện tâm
Rồi khi ngủ giấc trăm năm
Thong dong trên chốn Vĩnh Hằng Vô Ưu.
Vài hàng lải nhải tình thư
Tạm thời chấp nhận nắng mưa ven rừng.
Dương Quân
2013
(*Đào thôn= Dallas, Texas)
No comments:
Post a Comment