TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Friday, September 20, 2024

CÕI HỒNG TRẦN - THƠ HOÀNG ÁNH NGUYỆT

CÕI HỒNG TRẦN 

Untitled



Nhân sinh trong cõi hồng trần
Chợt vô thường đến cam phần viễn ly
Luân hồi vốn đến hạn kỳ
Trở về cát bụi còn gì nữa đâu

Bao nhiêu phiền não ưu sầu
Tâm “không” vạn sự buồn đau chẳng màng
Bể đời như áng mây tan
Phù du cõi tạm, rõ ràng hư không

Đều từ phàm tục xác trần
Vọng tình, tự ngã, gieo nhân muộn phiền
Giây nào oan nghiệt dầy thêm
Ôm bon chen mãi truân chuyên cả đời

Ở, đi, chỉ một lần thôi
Những gì vay mượn rong chơi kiếp người
Cũng xin trả lại cho đời
Trần gian nhẹ bước thảnh thơi giả từ.

Hoàng Ánh Nguyệt
08/14


Friday, September 13, 2024

LỐI XƯA - THƠ DƯƠNG QUÂN









LỐI XƯA 
      (Để nhớ về Mỹ Hội)


Thuở bé anh về qua lối nhỏ 
Trước sân em thấy vội ngừng chơi 
Dắt tay, em bảo vào thăm chị 
Chị ở sau vườn giặt áo phơi. 
 
Một chị, một em nhà vắng vẻ 
Em mười hai tuổi tóc buông lơi 
Mỗi chiều tưới nước hàng hoa đỏ 
Có hiểu gì đâu- nghĩa cuộc đời. 

Rồi cứ mỗi năm về xóm nhỏ 
Tóc dài, em mỗi lớn hơn xưa 
Má em phơi phới và môi đỏ 
Sân vắng, em không nữa cợt đùa 

Ngỡ như những lúc em còn nhỏ 
Đến hỏi thăm, em chẳng trả lời 
Cứ đứng mân mê hoài chéo áo 
Ngượng ngùng anh cũng nghĩ xa xôi. 

Từ đó mỗi lần qua lối nhỏ 
Nhìn anh- Em chỉ mỉm môi cười 
Thăm nhà, anh trở ra thành thị 
Bên cửa anh buồn đếm bước vơi. 

Năm trước lại về qua lối nhỏ 
Em mười tám tuổi đẹp như tiên 
Áo hồng thấp thoáng trong song cửa 
Tràn ngập tim anh- ánh mắt huyền. 

Nhưng một hôm rồi qua lối nhỏ 
Thấy em đan áo lạnh mùa đông 
Trước sân đã hái màu hoa đỏ 
Mới biết rằng em sắp lấy chồng. 

Chiều nao thơ thẩn về qua ngõ 
Trước cổng ai đề chữ VU QUI 
Rải rác trên đường màu pháo đỏ 
......................................... 
Thôi rồi! Em đã bước ra đi. 
                ***

Lâu lắm lại về qua lối nhỏ
Nhà em hoang vắng lá đầy sân
Em không còn trở về đây nữa
Chị đã ngủ yên dưới mộ phần

        Dương Quân