TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT
TRĂNG VIỄN XỨ
Trăng treo ảo ảnh biên đình
Trăng soi lữ khách độc hành viễn du
Trăng thề hẹn bến tương tư
Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người
(Dương Quân)
Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT
Wednesday, July 31, 2024
TÂM TÌNH XỨ LẠNH - THƠ TRẦN TRUNG BÌNH
Thursday, July 18, 2024
KÌA NHỮNG CÕI RIÊNG - TRẦN VIỆT LONG ( TRÍCH TRONG HAI TẬP THƠ CỦA NHÀ THƠ DƯƠNG QUÂN)
KÌA NHỮNG CÕI RIÊNG - TRẦN VIỆT LONG
Kìa Những Cõi Riêng
Qua hai thi tập “Chập Chờn Cơn Mê, 2004” và “Điểm Hẹn Sau Cùng, 2007,”nhà thơ Dương Quân có những bài thơ với ý thơ dâng tràn niềm khát khaodục tính thăng hoa thành những vần thơ ca tụng “những cõi riêng tuyệt vời”nằm rãi rác trong hai thi tập đó, và cụ thể như bài “Phút Say Mê” trong thiphẩm “Chập Chờn Cơn Mê” của Anh.
Không những Dương Quân và những thi sĩ trẻ tuổi khác mà ngay cả thi sĩthuộc lớp đàn anh với bối cảnh sinh hoạt văn nghệ còn gò bó trong quan niệmvăn hoá truyền thống cũng phô bày khuynh hướng ca tụng nét diễm tuyệt củathân thể người con gái như Nguyên Sa Trần Bích Lan trong bài thơ mang tựađề “Hoàng Hôn.”
“Em nằm phân nửa thân che,
“Nửa kia nắng chiếu bóng đè lên gương,
“Anh ngồi dưới đất nhìn lên,
“Kéo chăn đắp những cõi riêng tuyệt vời,
“Trong gương, còn đó, mặt trời,
“Phất tay khoát chiếc áo ngoài hoàng hôn.
Tôi xin đưa ra vài ba đoạn của bài thơ như là một dẫn chứng ý thơ của bài“Phút Say Mê,” 1971, của nhà thơ Dương Quân với mối tình của thời trai trẻđầy sức sống hơn ba mươi bảy năm về trước, khi mà người con trai đã giả từrất lâu thuở tình thơ, và cũng chia tay với thời tình ái lãng mạn để trọn vẹnbước sâu vào giai đoạn tình yêu của một đời người. Lúc này tình yêu khôngcòn ý nghĩa giản đơn là “thương nhớ ơ hờ” một người con gái, một cô lánggiềng, một nữ sinh cùng lớp, nghĩa là một người khác phái, mà yêu là “dangvòng tay mở rộng” để ôm vào lòng một người đẹp với đầy đủ nét yêu kiều“ngự trên đỉnh dung nghi” tại một nơi hẹn hò rợp bóng cỏ hoa trong một đêmtrăng thề chênh chếch bóng.
“Anh bất chợt dang vòng tay mở rộng,
“Rước em về ngự trên đỉnh dung nghi,
“Đường trăng xưa và cỏ hoa rợp bóng,
“Nay vẫn còn in dấu bước em đi.
Và trong khoảng không gian của chỉ hai người với thời gian của ánh trăngmờ đồng lõa đó thì nổi đam mê bỗng nhiên bừng dậy như một thôi thúc vỡ òakhông thể nào kiềm chế được.
“Nay bỗng thấy trời thu bừng nét nhạc,
“Tiếng trầm ca bỗng rót giọng lưu ly,
“Em về đây, hoàng hôn bừng tiếng hát,
“Rũ phong trần anh gợi ý đam mê.
Dấu ấn về những đường nét mê huyền ngà ngọc ở nàng mà lần đầu tiên trongđời chàng bỗng thấy đã hằn sâu vào tâm thức để đưa chàng vào giấc ngủ ômtơ vàng mộng mị. Và còn từ ngữ nào đẹp hơn, gợi cảm hơn, gây ấn tượnghơn khi chàng hồi tưởng trong mơ sự tương đồng giữa nét thanh tân kiềudiễm của một dung nhan mỹ lệ với vẽ đẹp hài hoà của đất trời qua hàng triệunăm cân bằng sinh thái.
“Anh vẫn thèm ngắm em trong giấc mộng,
“Tóc nhung huyền xõa kín mắt xanh xao,
“Đồi núi cũ vẫn nghìn đêm cao rộng,
“Rừng thiên nhiên, con nước đổ tuôn trào.
Và đến đây tôi không thể nào không liên tưởng đến cái tài hoa vô vàn mẫncảm của nhà thơ Từ Thế Mộng khi nhà thơ diễn tả được cái nghịch lý của đờithường thành cái lãng mạn tưởng chừng như sự thật.
“Tặng em
“Nõn hoa lan này
“Để hoa
“Thơm được bàn tay
“Em cầm.
Trần Việt Long
San Jose, 2008
PHÚT SAY MÊ
Anh bất chợt dang vòng tay mở rộng,
Rước em về ngự trên đỉnh dung nghi,
Đường trăng xưa và cỏ hoa rợp bóng,
Nay vẫn còn in dấu bước em đi.
Nay bỗng thấy trời thu bừng nét nhạc,
Tiếng trầm ca bỗng rót giọng lưu ly,
Em về đây, hoàng hôn bừng tiếng hát,
Rũ phong trần anh gợi ý đam mê.
Anh vẫn thèm ngắm em trong giấc mộng,
Tóc nhung huyền xõa kín mắt xanh xao,
Đồi núi cũ vẫn nghìn đêm cao rộng,
Rừng thiên nhiên, con nước đổ tuôn trào.
Em có phải là đóa hoa mới chớm?
Là khôi nguyên của họa phẩm mê hồn?
Là mây xưa hay đá ngầm bão biển?
Là rượu nồng say khướt tối tân hôn?
Môi có ngọt như nụ hồng mới chín?
Mắt có xanh như đỉnh núi trùng khơi?
Em hiện hữu như tinh cầu lấp lánh,
“Gót chân ngà, xin bước ngự lên ngôi.”
Anh ngắm em bỗng bàng hoàng ngây ngất,
Triều dâng cao, bão loạn bỗng tung hoành,
Và mặt trời bỗng qua vùng biển lửa,
Hồn lạc vào giữa sa mạc mông mênh.
Xin hãy trọn trong vòng tay dự tưởng,
Hãy hoá thân hoa bướm để tồn sinh,
Hãy trở lại nguyên khai tìm lẽ sống,
Cho thơm nồng, tình ướp mộng anh trinh.
Rồi một phút rã rời anh thảng thốt,
Bỗng bình yên mây gió lặng đìu hiu,
Trong giấc ngũ, anh nghe mưa từng giọt,
Tự trên rừng, cây lá bỗng cô liêu.
Dương Quân, 1971