TRĂNG VIỄN XỨ (HOÀNG ÁNH NGUYỆT

TRĂNG VIỄN XỨ

Trăng treo ảo ảnh biên đình

Trăng soi lữ khách độc hành viễn du

Trăng thề hẹn bến tương tư

Dẫu tàn phai vẫn thiên thu đợi người

(Dương Quân)


Cám ơn các thân hữu đã ghé vào ngôi nhà đơn sơ của HOÀNG ÁNH NGUYỆT






Thursday, May 29, 2025

RẠCH NÒ & TUỔI THƠ TÔI - THƠ DƯƠNG QUÂN & CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ RẠCH NÒ - HOÀNG ÁNH NGUYỆT



song-que-huong-




RẠCH NÒ & TUỔI THƠ TÔI - THƠ DƯƠNG QUÂN


      RẠCH NÒ & TUỔI THƠ TÔI



Rạch Nò chảy từ Phước Lương về Phước Lý
Ghé Bến Đình qua ngõ Giồng Ông Đông
Rạch Nò lấy nước sông Đồng Nai về tưới đất
Cho cây trái đơm hoa, cho lúa trổ đòng đòng

Con bìm bịp kêu, nước lên từ sáng sớm
Bìm bịp kêu, nước rút buổi chiều hôm
Tiếng chim vang xa như hồi chuông, nhịp trống
Giòng Rạch Nò cần mẫn chảy thon von

Con nước rong, Rạch Nò chảy vào cuồn cuộn
Đem phù sa hối hả tưới ven sông
Con nước ròng, mưa nguồn tuôn dậy sóng
Kéo đem ra những phiền muộn theo giòng

Rạch Nò cho nhà nông đầy sân thóc lúa
Rạch Nò cho dân chài lưới tôm cá đầy ghe
Rạch Nò cho cây cối xanh tươi, bông hoa khoe sắc
Cho trẻ con cơm áo, cho người lớn nụ cười

Tôi lớn lên bên này sông, đất lở
Nhà em bên kia, vườn tược phía đất bồi
Rạch Nò rộng, cầu tre không qua tới
Tôi lội sang sông, để nhìn em mỉm nụ cười

Tôi lớn lên, ra học trường thành phố
Em trưởng thành, làm cô giáo trường làng
Áo dài trắng tinh khôi, cô giáo trẻ
Lưng áo dài, tóc chưa xõa đủ vai thon

Mùa chinh chiến, tôi nghe theo tiếng gọi
Tôi lên đường, đi trả nợ non sông
Xa Rạch Nò, xa trường làng, cô giáo nhỏ
Năm mươi năm, chưa trở lại một lần

Năm mươi năm
Cô giáo giờ lên làm bà, làm mẹ ?
Nghe nói từ lâu, cô đã bỏ lớp, bỏ trường
Cô đã bỏ Rạch Nò, sang xứ khác
Có đem theo những hình ảnh thân thương ?

Tôi trở lại Rạch Nò, thăm làng cũ
Nhà cửa ven sông, tấp nập ghe thuyền
Những kẻ lạ từ đâu sầm sập tới
Không tìm ra được gương mặt thân quen

Năm mươi năm, tôi làm người lưu lạc
Mất quê hương ngay trên xứ sở ông bà
Còn đâu nữa, cảnh vật, lòng người nay đã khác
Ai biết lòng ai, thắt thẻo xót xa.

Năm mươi năm, tôi làm người lưu lạc
Tôi ra đi, lòng se thắt ngậm ngùi
Cám ơn Rạch Nò ! nuôi tuổi thơ tôi lớn
Tiếng bìm bịp kêu ...như còn vẳng xa xôi


         
               Dương Quân

                     3.19


CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ RẠCH NÒ - TUỔI THƠ TÔI - DƯƠNG QUÂN


Hoàng Ánh Nguyệt cảm nghĩ và ý nghĩa về bài thơ 


Quể hương đất nước Tổ Quốc, con người Việt Nam luôn

được quan tâm và là nguồn cảm hứng dạt dào của các 

văn, Thi, Nhạc sĩ .

Bài thơ Rạch Nò - Tuổi Thơ Tôi của tác giả Dương Quân, 

tôi cảm nhận được phần nào đó về tình yêu quê hương

Tổ Quốc của tác giả nhớ lại, từ mái nhà, cây cỏ, con đường 

giòng Rạch Nò...dù đi khắp nẻo nhưng tác giả cũng chỉ có 

một quê hương để nhớ, quê hương gắn liền với tuổi thơ gợi 

nhớ về nơi đã sinh ra "chôn nhau cắt rốn" của mình.


Tôi phải khâm phục tác giả vì trí nhớ quá là tốt, từ khi còn 

bé cho đến lúc lên thành phố đi học, chàng trẻ tuổi để ý 

thương cô gái bên sông. Độc đáo là chàng lội qua sông, 

chỉ để ngắm em mỉm cười.

Hình ảnh cô giáo trẻ ngây thơ dễ thương trường tiểu học.


Chàng trai về Sài gòn ( chắc học Petrus Ký ) rồi đi vào quân 

đội, công chức...Đeo đuổi công vụ, sự nghiệp nên 50 năm 

ko về quê. Tác giả diễn đạt hết trong Bài thơ Rạch Nò - Tuổi

Thơ Tôi, trong đó tác giả cho biết một phần đời sống nông 

nghiệp của Rạch Nò dài bao nhiêu không biết, chỉ biết từ 

Cát Lái đến Bến Đình 30 km. Rạch Nò rộng, lòng sông sâu, 

nước sạch và ngọt.


Hàng chục ngàn gia đình sống vùng bình nguyên hai bên 

Rạch Nò hàng ngàn km2. Lúa, tôm cá, vườn cây trái.

Đời sống dân no ấm, sung túc, bình yên, đậm tình nghĩa

xóm làng.


Sau 75, dân Bắc Kỳ ào ạt chiếm đóng Miền Nam, chữ

 “ sầm sập “ ý ko tốt

Người cũ, dân cư Rạch Nò tản lạc bốn phương

Rạch Nò đổi thay, bát nháo, dân tình ko hiền lành


Chàng trai, giờ là ông già bỏ ra đi với bao nuối tiếc ký 

niệm thời trẻ tuổi.

Cô giáo cũng ko biết trôi giạt phương nào

Tiếng bìm bịp kêu không còn, ký ức trôi xa....


Bài thơ tâm tình lãng mạn, nhẹ nhàng, nhưng cũng se 

thắt suy tư

Bài thơ chứng minh “ cảnh đời là dâu biển “ đổi thay chóng vánh

Bài thơ gợi cho người đọc bùi ngùi, ai cũng có tâm trạng như tác 

giả trong đời

Hầu hểt người Việt sống lưu vong đều cảm nhận...


Tác giả dùng chữ giản dị, bình dân, ko câu nệ luật thơ, thể thơ để 

cho sự diễn đạt ý tưởng trôi thong thả như giòng chảy Rạch Nò......


Hoàng Ánh Nguyệt

03.19



Thursday, May 22, 2025

CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ MƯA TRÊN SÔNG CỦA TÁC GIẢ DƯƠNG QUÂN - HOÀNG ÁNH NGUYỆT

 




CẢM NGHĨ VỀ BÀI THƠ MƯA TRÊN SÔNG
CỦA TÁC GIẢ DƯƠNG QUÂN



        Vừa đọc bài thơ MƯA TRÊN SÔNG của tác giả Dương Quân tôi ghi lại cảm nghĩ như sau:
        Với anh Dương Quân theo tôi và đối với nhiều người được biết, anh làm thơ đã hơn nửa thế kỷ, bài thơ HƯƠNG TÌNH CÀ MAU  viết từ 1967 bài thơ ấy đưa tên tuổi Dương Quân vào hàng ngũ những nhà thơ hay của Miền Nam trong thời chiến...
        Nói đến thơ anh Dương Quân. Có những bài thơ chỉ làm một buổi, bên khói cà phê như bài HY VỌNG :
Tối nay có thể em về
Chiều rơi đã lạnh bốn bề rưng rưng
Nai tơ chắc đã quên rừng
Núi cao cũng khuất mấy tầng mây che...
Tối nay có thể nhớ thơ em về.
        Hoặc như bài thơ NGÀY GIỖ GIÁP NĂM, phải tròn một năm, nhưng cũng có bài thơ tác giả phải làm hơn mười năm như CỌP LẤY CHỒNG. Từ khi con gái lên xe hoa đến khi cháu ngoại được mười tuổi mới hoàn tất.
     Với bài thơ MƯA TRÊN SÔNG của nhà thơ Dương Quân, hơi lạ là bài thơ làm đến năm mươi năm, dài nhất, từ Đề thơ viết 1967 mà cho tới 2017 mới Kết, khiến tôi bị lôi cuốn và tò mò.
        Tại sao? Theo tôi biết tác giả kỹ lưỡng từng ý, nội dung sâu sắc, hình thức phải được diễn đạt phù hợp, tác giả đã dùng phương pháp " nhân hóa" dễ làm cảm xúc người đọc, nỗi lòng của tác giả gởi vào tác phẩm, nên bài thơ MƯA TRÊN SÔNG  kéo dài năm mươi năm. Sau này khi tuổi xế chiều, tác giả nhớ lại thời gian quen cô giáo nhỏ, hiền lành dưới quê CÀ MAU, sau lần hẹn ra về thì trời đỗ mưa, tác giả đứng trên cầu, phút ngậm ngùi chia tay nên tác giả mượn câu ca dao:

 
"Trời mưa bong bóng phập phòng"(ca dao)
Mưa trên sông chảy một giòng nước xuôi
Chia tay để chút ngậm ngùi
Bậu về, ghe bậu không lơi mái chèo.
       Nàng chèo ghe trên sông, chàng đứng trên cầu nhìn theo mưa nhòa sông rộng,  làm ướt áo bậu, ướt đôi má thắm ướt rèm mi cong, thương quá là thương:
Trên cầu qua đứng nhìn theo
Mưa nhòa sông rộng bóng chiều bậu nghiêng
Mưa làm ướt áo bậu thêm
Ướt đôi má thắm, ướt rèm mi cong.
        Nàng đã khuất ngã ba sông mà chàng vẫn đứng trên cầu nhìn theo. Biết rằng bao giờ mưa cũng làm bong bóng phập phòng, vẫn trôi nổi trên sông. Hình như chàng gởi tâm tình trên cánh cò đang bay. Và cũng từ đó chàng thấy xuất hiện có con cò trắng bay theo bậu:

 
Bậu về khuất ngã ba sông
Trời mưa bong bóng phập phòng vẫn trôi 
Có con cò trắng trên trời
Nó bay theo bậu ngắm người xa xa.

 
        Để rồi làm tâm tư chàng lắng đọng, tác giả hồi tưởng lại năm mươi năm sau, hâm lại ký ức nóng bỏng, hình ảnh xưa giờ đã bụi mờ thời gian, người xưa nay đã có gia đình, mộng xưa giờ đã nhạt nhòa, đã thành bà nội bà ngoại...Bến xưa bong bóng vẫn tràn trên sông?:
Mộng xưa giờ đã nhạt nhoà
Giấc xưa giờ đã bụi mờ thời gian
Người xưa, má thắm có còn
Bến xưa, bong bóng vẫn tràn trên sông?
   Tôi biết thơ Dương Quân lúc nào cũng sắc son, chờ đợi với lòng trung hậu  "Lòng anh như một gốc cây tùng" Tiêu chuẩn quý nhất trong tình yêu Dương Quân, thay vì người đời gian dối, phản bội.
Năm mươi năm trước, chừng như cũ
Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau
        Năm mươi năm sau. Cuối cùng tác giả kết luận hai câu thơ làm nhói tim, và dường như cái nhớ cái buồn của tác giả đã lây sang tôi, thương quá đỗi:

 
Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi
Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?
      Theo cảm nhận và suy nghĩ của riêng tôi về bài thơ MƯA TRÊN SÔNG. Đây là bài thơ, lời thơ trong sáng, tự nhiên, làm tôi thấy xúc động.
        Cám ơn tác giả Dương Quân đã cho tôi và những đồng hương khắp nơi trên thế giới cùng đọc qua, cùng thưởng thức bài thơ chứa chan tình cảm. Mong rằng tiếp theo còn những bài thơ hay hơn nữa mà tôi sẽ được trân trọng đón nhận.
Hoàng Ánh Nguyệt
(SJ 8.2017)


Monday, May 19, 2025

MƯA TRÊN SÔNG - THƠ DƯƠNG QUÂN

 

MƯA TRÊN SÔNG

MƯA TRÊN SÔNG
(nhớ về cố quận)

     

Đề thơ: 1967

 

 "Trời mưa bong bóng phập phồng"(cd)

Mưa trên sông chảy một giòng nước xuôi

 Chia tay, để chút ngậm ngùi

Bậu về, ghe bậu không lơi mái chèo.

 

 Trên cầu qua đứng nhìn theo

Mưa nhòa sông rộng bóng chiều bậu nghiêng

 Mưa làm ướt áo bậu thêm

Ướt đôi má thắm, ướt rèm mi cong.

 

 Bậu về khuất ngã ba sông

Trời mưa bong bóng phập phồng vẫn trôi

 Có con cò trắng trên trời

Nó bay theo bậu ngắm người xa xa.

 

Kết: 2017

 

 Mộng xưa giờ đã nhạt nhoà

Giấc xưa giờ đã bụi mờ thời gian

 Người xưa, má thắm có còn?

Bến xưa, bong bóng vẫn tràn trên sông?

 

Năm mươi năm trước, chừng như cũ

Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau

Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi

Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?

 

Dương Quân

8.2017



Thursday, May 15, 2025

TỰ TÌNH VỚI BIỂN - TRÍCH THƠ DƯƠNG QUÂN

 




Tự Tình Với Biển


Rồi một ngày ta ung dung nằm xuống
Bên bìa rừng hiu quạnh bóng trăng soi
Hiểu cho ta có đôi vầng nhựt nguyệt
 Bao yêu thương còn gởi lại trên đời


 Dương Quân

(Trích trong bài thơ Tự Tình Với Biển)

Wednesday, May 14, 2025

THÊM BUỒN -THƠ TẠ KÝ

 

Tạ Ký

Tạ Ký

1928 - 1979

 THÊM BUỒN

 Tôi sẽ chết dễ dàng hơn đã sống, 
Mắt không buồn vì nhắm đến muôn thu. 
Con chim nào xanh, giấc mộng nào hư, 
Lời bay bướm lặng dần vào dĩ vãng, 
Ba mươi đến khỏi lo tiền cơm tháng! 
Cô mỉm cười, cô có biết gì đâu! 
Tôi từng nghe chó sủa suốt đêm thâu, 
Và chim hót suốt mùa đông lạnh lẽo, 
Ôi con chim hồng từng bay lạc nẻo 
Đường trái tim hun hút thời gian. 

Thuở xưa kia người ấy đẹp tuyệt trần, 
Cao nguyên ngực, Thái Bình Dương mắt biếc, 
Anh đào môi, tóc trường giang quấn riết 
Tháp da ngà chưa một bóng du lang. 
Tôi tới bên ai lời nói ngập ngừng… 
Ốc đảo chập chờn giữa trưa sa mạc, 
Gót ngọc quay đi, một người chết khát! 
Thuở xưa kia thời mười tám, hai mươi, 
Có chàng trai cười vẫn nở trên môi, 
Tin tưởng lắm chuyện trên trời dưới đất, 
Nhân Ái, Công Bình, Yêu Đương, Bất Khuất 
Viết chữ hoa trong óc trẻ mười lăm! 
Khi ba mươi biết được chuyện xưa lầm 
Thì đau khổ đã hằn trên trán nhỏ, 
Thì uất hận vạch trời nhưng chẳng tỏ, 
Rồi cô đơn như một kẻ chăn cừu 
Trên đồi cao nhìn tinh tú luân lưu. 
Tôi hốt hoảng như một người phạm tội, 
Tôi muốn chạy nhưng mà đường nghẽn lối, 
Chúa thì xa, Phật cao vút từng không, 
Phật tại tâm nhưng tâm đã bềnh bồng, 
Tiếng chuông Chúa không ru hồn kẻ khổ 
(Một chiếc linh hồn mang mang thiên cổ) 
Tôi tới bên em quỳ xuống nguyện cầu, 
Em đẹp vô vàn như hạt trân châu, 
Ai yêu mến mà không hề nói quá! 
Nhưng than ôi em không là tượng đá 
Đội thời gian nhìn kẻ thế nhân qua, 
Tôi làm thơ để mang tiếng tài hoa, 
Mà vần điệu chỉ là châu ngọc hão! 

Thương vớ vẩn tự mình gây gió bão, 
Trách vu vơ mà chẳng trách mình ngu, 
Thời loạn ly khởi sự tự bao giờ! 
Tôi sẽ chết vô duyên như đã sống, 
Đất nghĩa trang có chắc chi còn rộng, 
 


TẠ KÝ



Friday, May 9, 2025

MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG - THƠ SÁU DỐC NHỎ

 



MƠ THẤY THIÊN ĐÀNG

(Chuyện về anh chàng Sáu Dốc Nhỏ - tặng Ba Rau Cải)

Sáu Dốc Nhỏ ở tù ra, ốm yếu
Trở về quê, lo cuốc đất, trồng khoai
Mãnh vườn cũ, Mẹ Cha còn để lại
Đã hoang tàn - (như Sáu, lỡ đời trai)

Dốc Nhỏ xưa, thuở thanh bình, ngày trước
Mùa Xuân về, hoa thơm ngát trong vườn
Đến Hè sang, trái trên cành trĩu nặng
Ong bướm chập chờn, gió thoảng đưa hương

Nay, Dốc Nhỏ tiêu điều sau “phải gióng”
Cây trơ cành, hoa không nụ, héo hon
Thuê đất, thuế vườn, thuế nhà... chồng chất
Kẻ vào tù, người đói khổ, mỏi mòn

Cha Mẹ già theo nhau vào thiên cổ
Xóm giềng đông, người lần lượt ra đi
Kẻ ở lại, rau khoai ăn không đủ
Lũ trẻ thơ, lê lết tấm thân gầy

Sáu Dốc Nhỏ, lo cần cù cuốc đất
Trồng bí, bầu, rau cải... ủ phân xanh
Chịu nhọc nhằn, Sáu dầm mưa, dãi nắng
Mong mảnh vườn sống lại, thuở xa xăm

Lòng giếng cạn, dây sâu... khô nguồn nước
Ngọn mướp lay theo gió, phất phơ râu
Con bướm vàng, nhởn nhơ trong nắng muộn
Cải lên xanh, trái thòng nặng dây bầu

Sáu hái bầu, chở đem ra chợ bán
Xe đạp thồ, leo Dốc Nhỏ cao cao
Xe chở nặng, Sáu ghìm chân... đuối sức
Ngả nghiêng qua... xe bầu đổ lật nhào

Người đi chợ phía sau ùa đến giúp
Đứa cháu quen trong xóm chạy mau... mau
Bươn ra chợ báo tin cho chị lớn
“Chị Hai ơi! Cậu Sáu đã bể bầu...”

Sáu bể bầu, không ăn cơm ngày đó
Tiền bán bầu, mua gạo... đã gian nan
Thôi ăn rau, đỡ cồn cào bụng đói
Tiến nhanh lên - rồi sẽ thấy Thiên Đàng.

Sáu Dốc Nhỏ

(để ghi nhớ thời điểm 1985)